Lời Khâu Lão Tam nói như thể đã rơi vào ao đá, rằng xác chết rải rác khắp nơi… Không phải, mà là đám người đang nhỏ máu nằm rải rác khắp nơi.
Bọn họ đồng loạt mở to hai mắt nhìn về phía Bạch Quân Quân, không biết trong miệng đang lẩm bẩm gì.
Bạch Quân Quân không do dự, lấy nước thảo mộc ra chữa trị vết thương cho bọn họ. Khi nàng đang chữa trị cho người trong đại lao, ánh nến trong từng phòng giam đã thu hút không ít cẩm quân.
Lý Văn Li đứng bên ngoài phất tay, xử lý đám người kia vô cùng nhanh gọn.
Một cứu người, một giết người, phối hợp vô cùng ăn ý.
Sau khoảng một tuần trà trong đại lao, những người máu me đầy mình này được nước thảo mộc chữa trị, dần dần lấy lại được sức sống, một đại thúc với mái tóc bạc phơ trong đám ấy không kìm nén được giọt lệ.
“Quân Quân cô nương…” Vị cứu tinh trong trăm ngàn giấc mộng đột nhiên xuất hiện chân thực như vậy, Lão Khâu Thúc không biết nên dùng từ ngữ như thế nào để diễn tả tâm trạng bây giờ.
“Không hề gì cả, mọi người theo ta rời khỏi đây rồi nói tiếp.” Bạch Quân Quân trấn an mọi người, Khâu Đại bỗng nhiên túm lấy tay áo Bạch Quân Quân.
“Quân Quân cô nương, Tiểu Sơn nó, nó vẫn còn ở…”
“Yên tâm, Tiểu Sơn vẫn luôn được huyện lão thái gia hết lòng chăm sóc, đợi lát nữa mọi người nhất định có thể trông thấy đệ ấy.”
Nghe được lời này của Bạch Quân Quân đám người Lão Khâu Thúc cũng yên tâm được phần nào.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ quật cường bất khuất như vậy chính là vì một ngày kia được thả ra ngoài, không muốn để Tiểu Sơn phải làm cô nhi. Nhưng thời gian trên đi từng ngày, cơ thể bọn họ cũng có thêm nhiều vết thương, càng ngày càng yếu ớt, nhà họ Lâu tuy không nói nhưng trong lòng đã bắt đầu lo lắng khôn nguôi, e rằng sẽ không được trông thấy Tiểu Sơn lớn lên.
Bọn họ không cam lòng, nhưng lại chẳng có cách nào khác.
Khi mọi người đang trên bờ vực tuyệt vọng, Bạch Quân Quân lại xuất hiện trước mặt bọn họ như thần linh cứu khổ cứu nạn.
Mãi cho đến khi rời khỏi đại lao, mọi người vẫn khó mà tin nổi. Trên đường rời khỏi đại lao, đã xuất hiện không ít Cẩn Quân. Bọn chúng đều bị Lý Văn Li triệt hạ. Đám tinh binh có thể lấy một địch trăm ấy thế mà lại chết như ngả rạ trước lưỡi đao gió của hồ ly.
Mọi người trông thấy tình cảnh như vậy, trong lòng vừa an tâm vừa hãi hùng, an tâm chính là vì quãng đường này an toàn đến thế, còn hãi hùng là vì Lý Văn Li ra tay tàn nhẫn như vậy.
Đặc biệt là đám Hắc Chi Tru quay đầu sám hối khi ấy, thấy tình cảnh lúc này, bọn họ cảm thấy bản thân mình hiếm khi khôn ngoan đến thế, nếu không cỏ trên nấm mồ của bọn họ đã mọc dài ba thước rồi.
Cẩn quân đóng quan ở đây vốn chỉ có khoảng hơn trăm người, hiện giờ Lý Văn Li đã tiêu diệt quá nửa trên quãng đường từ đại lao ra đây, hiện giờ ở nha môn, thậm chí cả ngoài cổng thành cũng chỉ còn chưa tới năm mươi người mà thôi.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li cũng chẳng định lén lén lút lút làm gì nữa, bọn họ đưa mười mấy người vừa cứu được đi một mạch từ đại lao tới tận cửa sau của phủ huyện nha, lúc này huyện lão thái gia và quản gia bọn họ đã thu dọn xong xuôi, đang đứng ngồi không yên đợi tin của bọn họ.
Chắc bao lâu sau, bọn họ bỗng nghe được âm thanh ai đó ngã sõng soài ở sân sau, ngay sau đó, cánh cửa bật mở, nghe “uỳnh” một tiếng.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li xuất hiện ở trước mắt bọn họ.
“?” Huyện lệnh béo kinh ngạc nhìn hai người bọn họ.
Suy cho cùng, hơn một khắc trước bọn họ vẫn trèo tường lèn vào đây, vậy mà bây giờ bọn họ lại chẳng lén la lén lút nữa, mà quả quyết đánh ngất binh lính, sau đó xông thẳng vào trong.
Chuyện này không làm kinh động tới Cẩn Quân canh giữ ở trước cửa đấy chứ?
Mọi người đang băn khoăn, Tiểu Sơn đã nhận ra đằng sau lưng Bạch Quân Quân và Lý Văn Li là cha và ông nội của mình, cậu bé vui mừng khôn xiết, lập tức lao ra ngoài.
“Cha! Gia gia!”
“Tiểu Sơn!”
Khâu Đại nhìn thấy con trai đã lâu ngày không gặp, nước mắt lưng tròng mà ngồi xổm xuống, ôm chầm Tiểu Sơn vào lòng.
Nhà họ Khâu cuối cùng cùng được đoàn tụ, chỉ hận không thể ở khóc mừng ở đây suốt ba ngày ba đêm.
Cuộc đoàn biên của nhà bọn họ cũng khiến cho ba mươi mấy người trai tráng không kìm được sự cảm động.