“Hai người muốn tìm tế đàn làm gì?” Tộc trưởng tò mò nhìn hai người họ, nhất thời không hiểu được bọn họ muốn gì, nhưng chẳng mấy chốc, tộc trưởng đã hiểu ra ngay: “Hay là hai người nghĩ cuốn da dê kia năm ở tế đàn của chúng ta?”
“Ừm, cũng có thể là như vậy.” Bạch Quân Quân cũng không gạt.
Tộc trưởng lắc đầu: “Không thể nào, từ trước đến giờ, ngoại trừ đồ dùng để hiến tế với thần linh ra, trên tế đàn không hề có thứ gì khác. Hơn nữa ở đây có một bầy quái thú, ba mùa xuân hạ thu hoành hành quanh đầm lầy, chỉ vào lúc trời rét căm căm, chúng mới đi tìm chỗ ngủ đông.”
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li liếc nhìn nhau, bọn họ không ngờ nơi vô chủ còn có một nơi thần bí như thế.
Quái thú ở đầm lầy, còn có thể là thứ gì chứ?
Đơn giản là cá sấu thôi, chẳng lẽ ở đây có cá sấu tụ thành bầy sao?
Thật ra ở thời tận thế cũng có cá sấu, loài sinh vật tồn tại cùng thời với khủng long này không chỉ được bảo tồn ở niên đại của Lâm nương tử, thậm chí còn có thể giữ được tới năm 666 khải huyền.
Hơn nữa, trải qua hơn 600 năm tiến hóa, cá sấu đã trở thành sinh vật đáng sợ nhất trong những mối uy hiếp của nhân loại.
Có điều loài cá sấu này chỉ thích những vùng cằn cỗi, không sinh hoạt quần cư vào mùa đông.
Bọn họ không thể xác nhận được kinh độ và vĩ độ ở nơi này, nhưng nếu mùa đông ở đây đóng băng được cả nước, vậy thì làm gì có cá sấu tồn tại nhỉ.
Có điều... nếu muốn biết rõ đáp án thì phải tận mắt chứng kiến mới được.
Có đoán nữa cũng bằng không, hai người nói bóng nói gió hỏi đường tới tế đàn, định bụng khởi hành ngay trong ngày.
Tộc trưởng không nghi ngờ gì mà thuật lại mọi chuyện.
Vì dù sao cũng chẳng có ai ra ngoài mạo hiểm vào ngày đại hỷ của mình cả.
Ấy vậy mà ông ta đã đánh giá thấp tinh thần mạo hiểm của hai người bọn họ, sau khi ra khỏi ký túc xá của tộc trưởng, hai người lập tức khỏi hành đi về phía tây.
Thì ra Nơi Bị Nguyền Rủa nằm ở vùng hạ du đã bị đám thổ phỉ chiếm đóng khi trước.
Lần trước lục nhà của đám thổ phỉ, hai người chỉ đi bộ trong trại, không ngờ từ trại thổ phỉ đi về phía tây lại có một mảnh đất trũng, nằm cạnh hạ lưu của dòng sông.
Đó chính là tế đàn của người tộc Thôn Hỏa.
Có điều tộc Thôn Hỏa chỉ có thể tới nơi hiến tế vào mùa đông, bình thường bọn họ chỉ cần vào rừng cây làm phép và tiên tri thôi cũng đủ rồi.
Hai người như đi vào chốn không người, nhanh chóng đặt chân tới địa bàn của thổ phỉ.
Điều khiến họ ngạc nhiên hơn cả là, lần trước ghé thăm, rõ ràng bọn họ chỉ đi cướp chứ không hề gặp đám thổ phỉ ở đây, tuy nhiên bây giờ nhìn thấy ngôi nhà mọc đầy dây leo và cỏ dại, chẳng rõ nơi này đã bị bỏ hoang bao lâu rồi, chẳng ai hay một tháng trước nhà người ta vẫn còn tiếng gà gáy, chó sủa.
Bạch Quân Quân lập tức đặt câu hỏi: “Chẳng lẽ bọn họ thấy hang ổ của mình bị đột nhập, tức quá nên bỏ đi rồi?”
Bọn họ còn nghĩ hôm nay là ngày đại hỉ, gặp được hàng xóm thì nên phát chút kẹo mừng, sau đó tiện tay “xin” luôn thứ gì đó mới lạ về nhà, vậy mà nơi này còn sạch hơn cả ví tiền của nàng nữa.
Đám thổ phỉ này đúng là chẳng có chút tình nghĩa nào, nói đi là đi ngay.
Lý Văn Li lắc đầu cười: “Nàng quên mất đám thổ phỉ chúng ta gặp được ở thành Bích Lạc rồi đó sao? Người ta đã bỏ ra ngoài tìm kế sinh nhai từ lâu rồi.”
Bạch Quân Quân nghe vậy thì tự vỗ trán mình: “Nhìn ta mà xem, có thế cũng quên.”
Bọn họ cũng nhờ có đám thổ phỉ đó mới an toàn rời khỏi thành Bích Lạc, nhưng Bạch Quân Quân cứ ngỡ rằng nơi này ít nhất cũng sẽ có vài người ở lại trông coi, tốt xấu gì đây cũng được xem như đại bản doanh của bọn chúng.
Ai ngờ người ta lại rời đi quyết tuyệt như vậy, chẳng để lại một chút gì, đại bản doanh cũng chẳng cần.
Quyết tâm ấy của đám thổ phỉ đáng để bọn họ kính nể, nhưng ngộ nhỡ ra ngoài không kiếm được cái ăn, vậy thì bọn họ có mất cả chì lẫn chài không cơ chứ?
Có điều, hiện giờ Vũ Văn Tụng đã trở thành tù nhân, kết cục của đám thổ phỉ cũng không cần nhắc đến nữa.