Suy cho cùng, đoàn thổ phỉ bị bắt giết, cũng có một phần lỗi là của bọn họ.
Nếu không phải bọn họ ra tay vô tình với “tài sản” của thổ phỉ như thế, những người này cũng sẽ không bỏ của chạy lấy người.
Hai người lắc đầu tiếc nuối, tiếp tục men theo con sông đi xuống phía dưới, chẳng bao lâu sau đã cảm nhận được không khí ẩm ướt và mùi hôi tanh khó ngửi.
Bạch Quân Quân biết ngay, bọn họ cách đầm lầy không còn bao xa nữa.
Nhưng không đợi bọn họ vào đầm lầy, đột nhiên có một sinh vật lao ra từ bìa rừng bên phía Bạch Quân Quân, nó há miệng lao thẳng tới hòng cắn vào chân Bạch Quân Quân.
Lý Văn Li nhanh nhẹn ôm eo Bạch Quân Quân tung mình lên không trung. Khi bọn họ lơ lửng trên không trung, bỗng nghe thấy tiếng vật nặng quất mạnh xuống đất.
Hai người cúi đầu nhìn theo quán tính, trông thấy con vật tấn công Bạch Quân Quân khi nãy là một con cá sấu lớn chừng ba mét.
Con cá sấu này hấp tấp nhảy ra khỏi bụi cỏ tấn công phủ đầu thất bại, nó nhìn xung quanh, sau đó ngẩng đầu lên.
Trong đôi mắt xanh như hồ nước kia, hai con ngươi mỏng dẹt như mắt mèo, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người đang lơ lửng trên không trung.
Cùng lúc đó, những bụi cỏ xung quanh cũng phát ra những âm thanh “xào xạc”, bốn năm con cá sấu có kích thước tương tự như thế lục tục xuất hiện.
Có vẻ bọn chúng cũng ngửi thấy mùi thịt người rồi.
Nhìn bầy cá sấu đột nhiên xuất hiện này, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đều cả kinh.
Không ngờ ở đây lại có một động cá sấu, chẳng lẽ bầy cá sấu chỉ đi loanh quanh ở khu này, chưa bao giờ tìm tới đám thổ phỉ gây chuyện sao?
Bạch Quân Quân nhớ lại lời tộc trưởng nói, hình như đúng là không có hiện tượng quái thú vào tộc hoành hành, chứng tỏ ở nơi đây, bọn chúng có nguồn lương thực dồi dào, không cần mở rộng phạm vi tìm thức ăn.
Có điều, hẳn là cũng phải có vài con cá sấu hay đi lại lung tung, nếu không đám thổ phỉ kia cũng chẳng kinh hồn táng đảm, đâu ra cơ hội cho bọn họ cháy nhà hôi của?
“Mọi chuyện đều đã được sắp đặt”, lời này ở thời nào cũng đúng.
Hai người cũng không định làm thịt bầy cá sấu ngay, dù sao bọn họ cũng chỉ mới tới đầm lầy, còn chưa nắm rõ địa bàn thì làm sao có thể vội vàng động tay động chân? Ai biết nơi này có bao nhiêu cá sấu, mà ngoài chúng nó ra thì có thư quái gì gì khác hay không.
Vậy nên Lý Văn Li không lưu luyến chút nào mà ôm đại tiểu thư bay vào sâu bên trong, cũng đã chạm vào vô số ngọn cây. Âm thanh này cũng đã kinh động tới lũ Trúc Diệp Thanh đang yên giấc trên cây, đám rắn xanh biêng biếc này cũng có màu sắc tương tự với lá cây, khi bọn họ bay qua bay lại ở đây cũng không để ý gì nhiều, Trúc Diệp Thanh cũng không khách khí, thấy có vật bay qua, chúng nó phồng mang trợn mắt lao về phía này.
Bạch Quân Quân cầm trong tay roi hoa thụy đồng, bất cứ thứ rắn, sâu, chuột, kiến nào định lao về phía bọn họ đều không thoát được kiếp bị roi quất chết, chẳng bao lâu sau, đuôi quả roi hoa thụy đồng đã trói được không ít rắn Trúc Diệp Thanh.
Nhìn đuôi roi buộc đầy rắn lục kia, Lý Văn Li sởn tóc gáy: “Bắt mấy thứ này làm gì?”
“Bọn chúng tuy mang trong mình kịch độc, nhưng đó cũng là dược liệu thượng phẩm, mang về cho sư phụ mấy con, chắc là ông ấy sẽ mừng lắm.”
Lý Văn Li nhìn đại tiểu thư, hắn cười bảo: “Đại tiểu thư có biết ta thích điểm nào của nàng nhất không?”
“Điểm nào thế?”
“Ta thích nàng giàu tình cảm như vậy.” Lý Văn Li cười.
Bạch Quân Quân sửng sốt, cũng phải, ở thời mạt thế, có lẽ thứ ít ỏi nhất là tình người nhỉ? Sống cuộc đời phải vật lộn với zombie quá lâu, bọn họ cũng đã quên mất thứ gọi là tình người, cũng nhờ tới được nơi này, Bạch Quân Quân mới được cảm nhận tình thân, tình yêu quê hương, gia đình.
Cũng chẳng biết từ bao giờ, bọn họ đã trở thành phiên bản mà bọn họ hằng ao ước.
Chỉ trong nửa năm nay đã có quá nhiều biến động, Bạch Quân Quân cũng cảm khái vô cùng, tất cả những chuyện xảy ra ở nơi đây cứ hệt như một giấc mộng dài vậy.