Lý Văn Li hiếm khi cảm thấy chột dạ như thế này, hắn chỉ biết gượng cười: “Ha ha... hình như... bị ném xuống dưới thật rồi.”
Đang nói dở, hắn bỗng nghe thấy xung quanh đài tế có tiếng động vật bò sát đang di chuyển. Bạch Quân Quân nhướng mày, bỗng trông thấy một đôi mắt màu xanh lam với đôi con ngươi mỏng dẹt xuất hiện ngay sau lưng Lý Văn Li, ngay sau đó, gương mặt của nó dần trồi lên, một con cá sấu khổng lồ xuất hiện.
Trên người nó dính đầy bùn đất của đầm lầy, đám bùn này chảy xuống khỏi người nó, chẳng bao lâu sau, bất cứ chỗ nào mà nó bò tới cũng nhầy nhụa toàn bùn.
Nhưng chỗ bùn đất này cũng chẳng hề gì, thậm chí hai tảng thịt biết đi xuất hiện trước mắt càng khiến cho nó thèm nhỏ dãi.
Vì thế, cá sấu tập trung hết sức, nhìn chằm chằm hai người, móng vuốt cũng không ngừng vươn về phía hai người.
Lý Văn Li nhìn con cá sấu đang tiến từng bước về phía mình, lặng lẽ siết chặt thanh kiếm trong tay, nhưng con cá sấu kia cũng nhạy bén phát hiện ra động tác của Lý Văn Li, cũng bắt đầu án binh bất động.
Ban đầu Lý Văn Li còn tưởng rằng con cá sấu này cảm nhận được sự nguy hiểm nên không dám động đậy, nhưng khi nhìn thấy tròng mắt đó đảo qua đảo lại linh hoạt, nháy mắt hiểu ra. Con vật này đâu có biết nguy hiểm là gì? Nó rõ ràng đang xem bọn họ là đồ ngốc, chờ hắn tự chui vào miệng nó.
Lý Văn Li khẽ cúi đầu cười: “Ta còn tưởng chỉ có cá sấu thời chúng ta thích giả ngu, không ngờ tổ tông của bọn chúng cũng y hệt như vậy. Hóa ra đây là tập tính di truyền theo thế hệ à.”
Chỉ cần từng gặp cá sấu ở thời tận thế sẽ biết ngay hồ ly đang nhắc đến chuyện gì. Ở thời ấy, kích thước bình quân của loài này đều trên dưới mười mét, hơn nữa bọn chúng cũng chẳng sống ở rừng cây, đầm lầy hay ao hồ. Loài này tụ tập ở những nơi phế tích, bất kể là tang thi hay người sống, chỉ cần nằm trong tầm mắt bọn chúng thì đều trở thành con mồi.
Bọn chúng ẩn mình phía trên những khu phế tích, ngụy trang thành những khúc bê tông vô tri vô giác, bất cứ lúc nào cũng há to miệng đợi con mồi lại gần.
Những người bôn ba mệt nhọc chỉ cần sơ ý một chút thôi cũng sẽ bị những “khối bê tông” ấy nuốt trọn.
Hiển nhiên, tổ tiên của bọn chúng vẫn còn chưa tiến hóa, mặc dù thích giả chết chờ con mồi chui vào miệng, nhưng không được oai phong lẫm liệt như đời sau của chúng. Hai người nhìn nó làm trò, chẳng biết có nên cười hay không.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li cũng chẳng biết nên nói gì cho phải.
Cuối cùng, Bạch Quân Quân dứt khoát ra tay, roi hoa thụy đồng như phượng múa rồng bay, chỉ giây lát đã gô hết đám cá sấu vào một góc, roi hoa thụy đồng không chỉ có mỗi rắn lục mà còn có cả cá sấu, chỉ nhìn thôi đã rợn cả người.
Cá sấu bị gô lại tất nhiên không cam lòng mà vùng vẫy liên tục, nhưng nó có giãy giụa thế nào đi chăng nữa cũng chẳng thoát nổi thứ dây leo này, hơn nữa không hiểu sao vùng vẫy càng lâu trong cái dây này, nó càng hao tổn nhiều sức lực. Chẳng bao lâu sau, bọn cá sấu mất đi khả năng cử động, mềm nhũn như đám Trúc Diệp Thanh kia.
Tuy nhiên, kết cục của con cá sấu vừa rồi không khiến cho đồng bọn của nó sinh lòng cảnh giác, càng lúc càng nhiều cá sấu ngửi thấy mùi hương kỳ lạ, chúng không biết mình sẽ bị bắt, đều hùng hồ lao lên phía trước. Trước mắt là hai người đang sống sờ sờ, đồ ăn thơm ngon dâng đến miệng, chúng nó hơi đâu mà quan tâm xung quanh xảy ra chuyện gì.
Bầy cá sấu không còn giả ngốc như con cá sấu khi nãy nữa, bọn chúng nối đuôi nhau lao về bọn họ, chỉ sợ tới chậm một bước thì chẳng còn xương mà gặp.
Bạch Quân Quân nhìn cảnh tượng này, cũng phải thôi, miếng bánh từ trên trời rơi xuống, làm gì có ai nỡ cự tuyệt!
Nàng dùng dị năng hệ mộc của mình, khiến cho roi hoa thụy đồng mọc ra thật nhiều xúc to, từng cái xúc tu chẳng khác nào thiết bị dò tìm, túm lấy cá sấu một cách chuẩn xác. Bọn cá sấu chẳng khác nào ba ba trong rọ, có bao nhiêu con thì bị bắt hết bấy nhiêu con. Chẳng bao lâu sau, bọn họ đã túm được mười mấy con cá sấu, nhưng ở bên ngoài vẫn có bao nhiêu con không ngần ngại gì mà lao về phía này.
Để đề phòng bầy cá sấu tấn không vào điểm mù của mình, Bạch Quân Quân quả quyết: đã không làm thì thôi, nếu làm thì phải làm đến cùng.