Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 1089 - Chương 1089. Quy Ước Trong Không Gian Thay Đổi Rồi Sao?

Chương 1089. Quy ước trong không gian thay đổi rồi sao? Chương 1089. Quy ước trong không gian thay đổi rồi sao?

Sáp ong được chế tạo từ phần bỏ đi của tổ ong, cho dù đàn ong mật trong không gian có phát triển thịnh vượng đến đâu đi chăng nữa thì cũng chưa chắc đã đủ để đáp ứng hết mọi thứ.

Tốc độ sử dụng sáp ong sắp vượt qua tốc độ làm mật của bầy ong rồi.

Trở lại vào trong không gian, hai người thẫn thờ nhìn chỗ sáp ong tồn đọng cuối cùng.

“Còn có chút ít thế này, chỉ e chẳng bao lâu nữa mọi người sẽ lại phải dùng tới đuốc và dầu hỏa.” Bạch Quân Quân tỏ vẻ phiền muộn.

Là một cao nhân chuyên tích trữ đồ, sao bọn họ có thể trơ mắt nhìn đồ đạc của mình cạn sạch? Ngày mai bọn họ sẽ lại ra ngoài một chuyến, tìm xem ở đây có tổ ong mật để trộm về.

“Tài nguyên mà đám ong mật này tạo ra dù sao cũng là hữu hạn, cho dù chúng ta có mở trại nuôi ong cũng vẫn phải chịu quy ước mùa vụ, cứ nên nghĩ cách khác thì hơn vậy.”

“Ngoài sáp ong ra thì còn gì nữa đâu? Dầu hỏa cháy hết còn nhanh hơn, và lại đuốc gỗ cũng chẳng tốt cho môi trường.” Bạch Quân Quân thở dài: “Nếu như có điện thì tốt rồi.”

Lý Văn Li hết cách: “Trước mắt muốn dùng điện e là hơi khó, nhưng vẫn có vài thứ chúng ta tận dụng được đó.”

Hồ ly vừa dứt lời, Bạch Quân Quân đã sáng mắt: “Là thứ gì?”

“Chúng ta có thể nghiên cứu cách vẫn dụng những thứ phế thải như khí metan trong đầm lầy chẳng hạn.”

Lời Lý Văn Li nói khiến cho Bạch Quân Quân vỡ lé, nàng lập tức túm lấy tay Lý Văn Li: “Ý kiến hay! Vậy chúng ta khuân cái đầm lầy đó vào không gian luôn.”

Lý Văn Li bật cười: “Đại tiểu thư, hiện giờ nên nghỉ ngơi đã, nàng vất vả bên ngoài cả ngày rồi vẫn còn chưa thấy mệt sao?”

Bạch Quân Quân tiện tay đưa ra một vại nước thảo mộc: “Sao người của thời mạt thế có thể than mệt được!”

Lý Văn Li mỉm cười, hắn gật đầu tán đồng, sau đó dang tay ôm Bạch Quân Quân vào trong lòng mình: “Bà xã nói đúng lắm, người của thời chúng ta không biết mệt, vậy thì sao không nhân lúc còn sớm, làm chút chuyện thú vị đi.”

Dứt lời, hắn cúi đầu chuẩn bị hưởng quyền lợi và nghĩa vụ vợ chồng, nhưng Bạch Quân Quân lại không cho hắn cơ hội đó mà nhấc chân đã bay hồ ly đi.

Lý Văn Li không kịp trở tay mà ngã lộn nhào, hắn nhìn Bạch Quân Quân bằng vẻ mặt ấm ức vô cùng.

“Đại tiểu thư làm gì vậy.”

“Sắc dục là tai họa của đời người.” Bạch Quân Quân nghiêm chỉnh đưa ra ý kiến.

Lý Văn Li: “...”

Hai người đang giằng co với nhau không ai chịu nhường ai, bỗng dưng trông thấy cứt trâu… Khóm Rêu Nhỏ chở một đống kỳ trân dị bảo đi lướt qua tầm mắt của hai người, sau đó lần lượt vác hết chỗ bảo bối kia xuống hồ nước, chẳng buồn quay đầu lại.

Bạch Quân Quân “...”

Lý Văn Li: “...”

Hai người trố mắt một lúc lâu, mới ngỡ ngàng phát hiện mình đã buông tay đối phương ra từ đời nào.

Vừa rồi Bạch Quân Quân nhấc chân đá văng Lý Văn Li ra xa, hai người không hề nắm tay lại.

Nhưng bây giờ bọn họ đâu có bị cái không gian toàn não yêu đương này đẩy ra ngoài đâu.

???

Hai người đều tỏ vẻ khó hiểu vô cùng.

“Chẳng lẽ… Bệnh hường phấn của không gian này được trị khỏi rồi?”

Lúc này, Khóm Rêu Nhỏ vẫn đang bận rộn vận chuyển hàng hóa, không buồn chào hỏi hai người mà chậm rãi tiến vào rồi biến mất trong làn sương mù, sau một nén nhang, nó lại đi ra, mang theo rất nhiều hoa cỏ, thản nhiên lớn vởn trước mắt hai người bọn họ như chốn không người.

Nhưng tới bây giờ hai người mới chắc chắn, cuối cùng bọn họ cũng có thể hoạt động tự do trong không gian này, không cần phải chịu hạn chế bởi quy tắc khi trước nữa.

“Có lẽ nào là vì mối quan hệ thân mật của chúng ta hay không?”

Đây là lý do duy nhất mà Lý Văn Li có thể nghĩ ra được.

Bạch Quân Quân cảm thấy vô cùng có lý, nàng phủi mông đứng dậy, chuẩn bị dạo một vòng xung quanh chỗ này, nhưng đi được một vòng, bọn họ lại nhận ra không gian này đã bị bao phủ bởi vô vàn hoa cỏ. Có lẽ tất cả đều do Khóm Rên Nhỏ vận chuyển ra đây.

Nhìn mấy thứ hoa hòe hoa sói này, cũng không biết bên ngoài tầng sương mù còn có thêm thứ gì nữa.

“Cũng không biết còn bao nhiêu mảnh ghép của không gian như vậy nữa, mà cũng chẳng biết chúng ta còn cơ hội nhặt được nữa hay không.”

Bình Luận (0)
Comment