“Đồ của chàng thì tự chàng thu đi."
Cũng đừng nghĩ đến việc nàng sẽ giúp hắn thu thập tàn cục.
Lý Văn Li khéo léo gật đầu: "Ta nhất định sẽ làm chủ bên trong rồi lại làm chủ bên ngoài, làm nô bộc trung thành nhất của đại tiểu thư."
"Nô bộc trung thành nhất... Móng vuốt của chàng đang làm gì đây?"
Bạch Quân Quân nheo mắt nhìn hồ ly, dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ này khiến Lý Văn Li nhịn cười không được.
"Thời gian còn sớm, không bằng ngủ tiếp một chút."
Cảm giác được cây gỗ rắn chắc nào đó đang mạnh mẽ lên, Bạch Quân Quân không khách khí khẽ vỗ ngực của hắn: "Người anh em quá trớn rồi."
Đã từng lĩnh giáo tinh lực hơn người của hồ ly, Bạch Quân Quân cũng không ngốc mà dê vào miệng cọp.
Nàng trở mình một cái đứng lên, tiện tay vơ bộ quần áo đi về phòng thay đồ.
Lý Văn Li nhìn giường chiếu trống rỗng chỉ có thể im ắng thở dài, được người quân vương không lên triều, Nữ Vương nhà hắn là không nằm ỳ.
Nhớ năm đó chính mình là người sẽ tức giận khi bị đánh thức dậy, sau khi gặp được đại tiểu thư, tật xấu này không uống thuốc mà khỏi bệnh, không thể không nói chính mình là đồ hèn, nhưng lại vui vẻ chịu đựng.
Lý Văn Li lắc đầu, cũng rời giường đến phòng vệ sinh rửa mặt.
Nơi này không có kem đánh răng, hai người chỉ có thể dùng muối ăn súc miệng đánh răng, cũng may muối ăn cũng không ảnh hưởng đến phẩm chất cuộc sống, hai người đánh răng thay y phục sau đó mới đi ra ngoài.
Đi ra mới phát hiện thì ra tối hôm qua không chỉ có hai người bọn họ thức đêm, tứ đại lão tiên sinh cũng thức đêm.
Nhưng khác với bọn họ sa vào hưởng thụ, tứ đại lão nam nhân là vì nghiên cứu học thuật mà thức đêm, một hòm cổ thư Kim Diễm Quốc thành công trói chặt mấy lão tiên sinh này, bọn họ lấy ra tư thế học hành gian khổ thi trạng nguyên treo đèn chiến đấu ban đêm, cứ như vậy đọc hết tất cả sách trong cái rương này.
Phải biết đây đều là chữ viết cổ, hoàn toàn không giống với văn tự thông dụng hiện tại của nước Bạch Câu, thậm chí tộc trưởng của thôn Hỏa tộc cũng chưa chắc có thể nhận ra được toàn bộ những chữ này.
May mà Sơn Hải tiên sinh nghiên cứu rất nhiều đối với sách cổ, một đêm tìm tòi cũng coi như đọc được đại khái.
Cho nên thời gian ăn sáng, những lão tiên sinh này lần đầu tiên không đến ăn sáng, nhìn thấy Bạch Quân Quân và Lý Văn Li xuống lầu lập tức chặn hai người lại dẫn tới thư phòng.
Bọn họ đưa thành quả cả đêm cho hai người giống như hiến vật quý.
"Chúng ta phát hiện ra một điểm tốt trong đống sách cổ này."
Bạch Quân Quân nhận lấy nhìn một chút sửng sốt.
Chỉ thấy một tấm bản đồ lớn bày ở trước mắt, trên bản đồ có mấy chữ cổ, Lý Văn Li híp mắt nhìn hồi lâu nói: “Địa đồ Kim Diễm Quốc?"
Ánh mắt Sơn Hải tiên sinh sáng lên: "Ngươi cũng hiểu chữ viết cổ?"
Lão hoà thượng Thiện Từ gật đầu tán thưởng: "Hồ ly huynh đệ quả nhiên có trình độ."
"Thời đại này nhân tài trẻ tuổi không nhiều lắm." Đan Hạc tiên sinh cũng có dáng vẻ quang vinh.
Bạch Quân Quân nhìn thấy một bên tán dương nhếch miệng, những người này ấy à đều bị bề ngoài của hồ ly lừa, đây chính là một con sói đội lốt cừu, những người này đều bị sự thuần thiện bên ngoài của hắn lừa gạt.
Lý Văn Li cũng mặc kệ, cười nhẹ nhàng với một đám lão đầu hoà thành một khối.
Bạch Quân Quân cũng lười quản những nam nhân cùng chung chí hướng này, nàng bắt đầu nghiên cứu bảo rương này, đáng tiếc phần lớn đồ trong cái rương này là sách cổ tế bái, duy nhất có ích chỉ có tấm bản đồ kia.
Bạch Quân Quân yên lặng bỏ tấm bản đồ này vào trong tay áo.
Các lão đầu trơ mắt nhìn Bạch Quân Quân cất địa đồ đi không khỏi ngạc nhiên: "Nha đầu... Ngươi lấy cái này làm gì?"
"A... Đương nhiên là... Cất giữ." Bạch Quân Quân trả lời rất thuần thiện.
Mọi người lại không tin.
Nha đầu này nếu chỉ coi địa đồ là danh họa mà cất giữ thì có quỷ mới tin, nàng lấy chắc chắn sẽ đi tìm nơi đó.