Bốn lão đầu dường như nhìn thấu Bạch Quân Quân, trăm miệng một lời nói: "Chúng ta cũng muốn đi."
"? ? ?" Bạch Quân Quân nhướng mày: "Mọi người á?"
"Đúng, chúng ta cũng phải đi cùng." Tứ lão đầu ánh mắt kiên định.
Tuyệt đối không ngờ đến những lão gia hỏa này vậy mà nhìn thấu thủ đoạn của mình, nhưng Bạch Quân Quân vẫn như cũ dự định vùng vẫy giãy chết: "Đi cùng là sao? Cháu không hiểu."
Kiều chưởng quỹ sờ lên ria mép: "Ngươi chớ giả bộ chúng ta đoán cũng có thể đoán ra được, hơn nữa tìm kiếm địa điểm cũ của Kim Diễm Quốc vô cùng hiếm có, chúng ta cũng muốn cùng nhau trải nghiệm."
Nhìn thấy ánh mắt mọi người vừa chấp nhất vừa nóng rực, Bạch Quân Quân ngoại trừ đồng ý cũng không còn cách nào cả.
Nhưng lúc chân chính đi tìm nơi đó, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li vẫn bỏ rơi bọn họ.
Dù sao vận dụng dị năng trong giây lát là có thể tìm được nơi đó không cần hao phí nhân lực vật lực, cùng lắm thì sau khi tìm được nơi đó thì lại dẫn bọn họ đến khai quật khảo cổ là được.
Cho nên hai người chuồn đi một chút áp lực cũng không có.
Nhắc tới cũng khéo, ở trên địa đồ cổ thể hiện Kim Diễm Quốc xưa ở ngay trong đầm lầy bên dưới rừng cây rậm rạp này.
Đương nhiên, trước đó nơi này cũng không phải là rừng cây, chỉ là sau khi trải qua ngàn năm, Kim Diễm Quốc đã từng giàu có phồn hoa biến thành rừng hoang.
Hai người vẫn như cũ cưỡi gió bay tới trên không trung nơi chỉ là di tích của Kim Diễm Quốc hư hư thực thực, Bạch Quân Quân vận dụng dị năng lay động xua đuổi rắn, côn trùng, chuột, kiến ở rừng cây phía dưới trước, sau đó hai người mới chậm rãi rơi xuống đất.
Lúc này cây cỏ trong rừng chính là đôi mắt của nàng, ở đây tìm kiếm tàn tích dễ như trở bàn tay.
Rất nhanh bọn họ đã phát hiện ra vết tích tường đổ, hai người đi sâu vào trong thì thấy một mảnh thành trì bị dây thường xuân bao trùm.
Mảnh thành trì này đã bị rừng cây nuốt hết, cây cối chen đổ phòng ốc, dây leo lại che giấu sự đổ nát thê lương, một vùng phế tích này nghiễm nhiên đã trở thành địa bàn của rắn, côn trùng, chuột, kiến.
Cũng may vừa rồi Bạch Quân Quân phát động dị năng dọn dẹp rắn rết chuột cá ở lại nơi này một lần, nếu không những vật này chắc chắn sẽ vây quanh bọn họ.
Hai người ở chỗ này đi qua đi lại trong chốc lát, nhưng ngoại trừ phòng ốc rách rưới thì không thấy thứ gì tốt.
Nói ra thì, nơi này thật sự không khác gì đống đổ nát, so sánh với thành Phục Ba được bảo tồn hoàn chỉnh thì một cái trên trời một cái dưới đất.
Căn cứ vào sự thể hiện của địa đồ, Kim Diễm Quốc chiếm cứ Vùng đất vô chủ hiện tại, Tây Địa, một mảng lớn đất đai Hoàng Đô vân vân.
Hoàng đô của Kim Diễm Quốc ở Vùng đất vô chủ, cũng chính là nơi này của bọn họ, ngoài ra Kim Diễm vương ở Tây Địa cũng có một tòa hành cung, mỗi năm vào giữa mùa hè Kim Diễm vương sẽ đến hành cung nghỉ mát. Mà trên địa đồ ghi lại cũng là không có tuyến đường hành cung và Hoàng đô của Kim Diễm Quốc.
Nhưng hoàng đô của Kim Diễm Quốc đã hoang phế sụp đổ đến mức này, chớ nói chi là hành cung, chỉ sợ sớm đã bị chôn vùi trong dòng sông lịch sử rồi.
Lúc đầu hai người còn dự định ở nơi này thu hoạch được bảo tàng mới, ai ngờ cái gì cũng không có, thậm chí ngay cả không gian gợn sóng cũng không cảm nhận được.
Bạch Quân Quân không khỏi rơi vào trầm tư.
Lý Văn Li chú ý tới biểu cảm rất không thích hợp của đại tiểu thư, học theo nàng ngồi xổm xuống: "Vẻ mặt này của đại tiểu thư hơi có chút thâm ý?"
Bạch Quân Quân nghiêm túc: "Ta phát hiện một chuyện."
"Chuyện gì?" Lý Văn Li cũng không nhịn được mà nghiêm túc.
"Gả cho chàng, hình như ta từ Âu hoàng biến thành Phi tù rồi."
"Không có khả năng!" Lý Văn Li nhướng mày rất cao.
Hắn đưa tay nắm lấy vai Bạch Quân Quân vẻ mặt thâm tình: "Mình không thể quơ đũa cả nắm, hơn nữa những thứ này toàn là phù vân, không thể chấp nhất. Nhưng nếu như nàng thật sự thích, về sau mình coi như là nhà khảo cổ học ở nơi này."