Nói cho hay thì là các nhà khảo cổ học, trên thực tế chỉ là đào mộ mà thôi.
Mặc dù Bạch Quân Quân thích vàng bạc đồng thau, nhưng cũng không muốn trở thành mỗi ngày đi đào tổ phần nhà người ta tàn nhẫn như vậy.
Cho nên nàng không để ý đến ý nghĩ xấu của hồ ly, nghiêm túc chạy trên mảnh đất hoang này.
...
So với Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đang chổng mông lên tìm bảo tàng, ở cấm địa của núi Vu Tổ cũng có người đang nghiêm túc tìm đồ.
Từ sau khi Lý Văn Li cưỡi mây đạp gió rời đi, Vũ Văn Tuyển đã một đường xuôi nam, từ Bích Lạc đi tới núi Vu Tổ.
Đoạn đường này hắn cấm thuộc hạ thảo luận chuyện đêm hôm đó, ai dám nghị luận xử trí theo quân pháp, đến mức bây giờ Hắc Long hiện thế nhưng vẫn bị đè nén lại chưa từng được lưu truyền ra.
Đương nhiên, mặc kệ người khác nhìn như thế nào, hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng Hắc Long này là thiên ý hiện thế gì đó, con Hắc Long này tuyệt đối có kỳ quặc.
Lúc Vũ Văn Tuyển đi vào núi Vu Tổ, nơi này bị thiệt hại nghiêm trọng.
Toàn bộ binh sĩ hắn phái trấn áp ở chỗ này đều đã bỏ mình, ngay cả trưởng lão cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Bây giờ Tam Xá Khẩu lần nữa biến thành vùng đất hoang phế không người trông coi.
Cũng may mà thiên hạ đã không còn tạo thế chân vạc, nếu không Tam Xá Khẩu rơi vào tay người khác thiên hạ này có lẽ đã đổi chủ rồi.
Vũ Văn Tuyển thản nhiên nhìn thoáng qua xung quanh mình, để quân đội tùy tùng ở lại Tam Xá Khẩu trông coi, chính mình thì cầm khăn lên che miệng và mũi lại sau đó đi vào trong độc chướng.
Lúc này núi Vu Tổ đã không còn như năm đó.
Cho dù là Vương Triều hưng thịnh ba trăm hay năm trăm năm thì số cũng đã tận rồi, núi Vu Tổ có thể sừng sững trăm ngàn năm không đổ đã là có một không hai, hiện tại cuối cùng cũng đã tới lúc khí số sắp hết.
Lúc trước cổ chủ cho Vũ Văn Tuyển một viên Tị Độc Đan, bây giờ mặc dù cổ chủ không ở đây Vũ Văn Tuyển vẫn như cũ có thể lợi dụng nó ra vào vòng độc chướng.
Lần nữa đi vào trong núi Vu Tổ nơi này đã hoàn toàn thay đổi từ lâu.
Cổ dân bình thường đã từng sống đầy ở chân núi, cuộc sống mặc dù nghèo khó nhưng cũng coi như có thứ tự, vì để đổi lấy vật tư sinh hoạt những cổ dân này mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ. Mà bây giờ, cổ chủ chết trưởng lão gần như bị giết hết, không còn có người chủ trì quỹ đạo của núi Vu Tổ, cổ dân không có cách nào dựa vào cổ trùng để đổi lấy vật tư sinh hoạt, bây giờ loạn thành một bầy, người người đều vì sinh hoạt mà sứt đầu mẻ trán.
Sinh hoạt đầy đất lông gà mọi người đột nhiên nhìn thấy kẻ ngoại lai không nhịn được nhíu mày lại, tất cả đều lòng đầy căm phẫn địa lấy ra vũ khí tuỳ thân của mình tới.
"Người nào đến xâm phạm núi Vu Tổ?"
"Thức thời thì tự cút ra ngoài."
Vũ Văn Tuyển thản nhiên liếc nhìn mọi người một chút: "Tại hạ Vũ Văn Tuyển, có việc muốn tới cấm địa một chuyến."
Vũ Văn Tuyển chưa dứt lời, hắn nói như này, cổ dân ngược lại giương lên tất cả địch ý.
Tất cả họa loạn này cũng bắt đầu từ ngày cổ chủ đi vào cấm địa, sau đó núi Vu Tổ giống như bị nguyền rủa không có ngày nào yên tĩnh, cổ chủ, trưởng lão lần lượt chết đi, bây giờ người ngoài này còn muốn đi vào cấm địa, đơn giản chính là đang gây hấn với bọn họ.
Mọi người trợn mắt về phía trước: "Ta chẳng cần biết ngươi là ai, bây giờ núi Vu Tổ xưa đâu bằng nay không hề hoan nghênh ngoại nhân, cấm địa thì càng là sẽ không cho phép ngươi đặt chân vào, cút đi."
Vũ Văn Tuyển lành lạnh liếc nhìn bọn họ một chút, lấy ra một tấm lệnh bài trong tay.
Mọi người thấy lệnh bài này thì sững sờ, lệnh bài này bọn họ nhận ra, người có lệnh bài này có thể tự do ra vào núi Vu Tổ.
Mọi người ở đây im lặng, Vũ Văn Tuyển tiếp tục nhấc chân đi về phía trước, nhưng mới đi được vài bước những cổ dân kia lại một lần nữa ngăn người lại.
"Bây giờ cổ chủ đã chết, lệnh bài của bà ta dĩ nhiên không còn hiệu lực, ngươi đi đi nơi này không hề hoan nghênh ngoại nhân, cấm địa càng sẽ không cho ngươi vào."
"Các ngươi không ngăn được ta." Vũ Văn Tuyển vẫn thản nhiên trả lời như cũ.