Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 1095 - Chương 1095. Sự Mê Hoặc Của Âm Binh Độc Nhân

Chương 1095. Sự mê hoặc của âm binh độc nhân Chương 1095. Sự mê hoặc của âm binh độc nhân

Lúc đó cổ chủ còn cắt một miếng đá từ trong tảng đá to này đưa cho hắn, chỉ nói tảng đá kia và hộp báu có chung nguồn gốc, ở gần nhau sẽ có cảm ứng, nói không chừng trong một vài thời điểm còn có thể giúp hắn biến nguy thành an.

Vũ Văn Tuyển không tin, cho nên tạo khối đá này thành mấy chiếc nhẫn diều hâu cân xứng, hắn giữ lại cho mình một phần, còn lại thì khen thưởng cho thuộc hạ.

Mà trong khoảng thời gian sử dụng cái này hắn cũng không phát hiện ra bất cứ nơi nào kỳ dị, duy chỉ có một lần cảm nhận được uy lực của chiếc nhẫn này chính là lúc ở trong cơn gió sát nhân vô hình kỳ lạ.

Bởi vậy có thể thấy được, lúc trước cổ chủ nói quả thực không sai.

Tảng đá kia thực sự coa tác dụng đối với sự vật đặc biệt và hoàn cảnh đặc biệt.

Cũng chính là như vậy, Vũ Văn Tuyển càng kiên định hơn chuyến đi này không sai.

Vũ Văn Tuyển tiếp tục cúi đầu tìm kiếm đá vụn, quả nhiên ở trong lớp tro tàn này tìm được một chút đá vụn.

Khiến người khác bất ngờ chính là vốn dĩ là một khối đá lớn, bây giờ chỉ còn lại một hòn đá nhỏ chừng đầu ngón tay. Cũng không biết trước đó nơi này đã xảy ra chuyện gì, khiến cho tảng đá lớn như vậy chỉ còn lại có chút ít này.

Vũ Văn Tuyển lại tìm kiếm một lúc ở nơi này, cho đến khi tay áo và tay hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ ban đầu, cũng không tìm thấy bất cứ hòn đá nào, lúc này mới ngừng động tác đi lên.

Hắn bước nhanh về phía gian phòng của cổ chủ, ném hết những viên đá bụi bẩn này vào trong gian phòng sau đó tìm kiếm bí tịch của cổ chủ, ngay cả mật đạo hắn cũng không bỏ qua.

Một phen tìm kiếm cuối cùng cũng đã tìm được một trục cuốn tranh về hộp báu thượng cổ mà cổ chủ để lại, nhưng đây chỉ là trục cuốn tranh, bản ghi chép luyện chế độc nhân lại không thấy đâu.

Nhớ lại lúc trước hắn tới tìm một lần, chẳng qua là lúc đó không để bụng.

Vào lúc Vũ Văn Tuyển đang tìm đỏ cả tròng mắt, một giọng nói run rẩy vang lên ở bên ngoài.

"Ngươi ở trong phòng của cổ chủ làm cái gì vậy?"

Vũ Văn Tuyển nghe tiếng ngẩng đầu, chỉ thấy một nữ tử mặc áo bào màu chàm đứng ở cửa, trong mắt nữ tử kia có mấy phần phòng bị và cảnh giác, nhưng cây kiếm trong tay vẫn chưa ra khỏi vỏ.

Vũ Văn Tuyển cong môi, đi mòn gót sắt tìm không thấy, khi đạt được lại chẳng tốn chút công phu.

Hắn như tàn ảnh trong gió nhảy ra ngoài, một tay nắm vào cổ vu nữ: "Bản chép tay của cổ chủ ngươi ở đâu?"

Vu nữ run rẩy chỉ ra bên ngoài: “Ở chỗ của Vu Sơn trưởng lão."

Đôi mắt Vũ Văn Tuyển phát lạnh bóp chặt cổ của nàng ta rồi đi ra bên ngoài.

Rất nhanh vu nữ này đã dẫn hắn tới gian phòng của Vu Sơn trưởng lão, vốn dĩ Vũ Văn Tuyển còn tưởng rằng có một trận chiến ác liệt phải đánh, ai ngờ lúc đi vào mới phát hiện Vu Sơn đã chết ở bên ngoài từ lâu.

Chưa từng nghĩ Lý Văn Li vậy mà cũng giúp mình làm một chuyện tốt.

Hắn bỏ tay khỏi cổ vu nữ, ném sang một bên, đi thẳng vào trong gian phòng tìm kiếm bản chép tay của cổ chủ.

Rất nhanh đã tìm thấy mục tiêu ở trong một ngăn tủ, thậm chí còn phát hiện rất nhiều thư tịch và tài liệu liên quan đến việc luyện chế độc nhân.

Nghĩ đến những thứ này đều là bọn họ cùng nhau thu gom tới, về phần Vu Sơn chỉ là muốn tập trung lại một khối để tiêu hủy hay là để độc nhân một lần nữa hiện thế thì không thể nào tra khảo được nữa rồi.

Vũ Văn Tuyển ôm những vật này lần nữa đi vào cấm địa bắt đầu treo đèn đọc cả đêm, rất nhanh đã phát hiện ra phương pháp luyện chế độc nhân và thành quả.

Sách cổ ghi chép, nếu như luyện chế thành công những người này sẽ tiếp nhận được năng lực của âm binh, không sợ đao thương thủy hỏa còn có thể hô phong hoán vũ.

Nhìn thấy tám chữ "Đao thương thủy hỏa" "Hô phong hoán vũ", Vũ Văn Tuyển biết mình tìm đúng phương hướng rồi.

Hắn nhất định phải nắm lấy thời cơ, luyện chế ra âm binh thuộc về mình, đến lúc đó là có thể chém Bạch Quân Quân phản bội mình thậm chí Lý Văn Li khiến hắn mất mặt thành muôn mảnh, thậm chí cuối cùng lợi dụng âm binh để lấy được thiên hạ này thì có gì khó!

Nghĩ đến đây, Vũ Văn Tuyển kìm lòng không được cười như điên.

Bình Luận (0)
Comment