Lại nói về Bạch Quân Quân, từ ngày hôm đó, sau khi bọn họ chạy tới trước rồi bỏ lỡ, hai người lập tức nhanh trí quay về huy động sức lực của mọi người cùng nhau tìm kiếm.
Đương nhiên, chủ yếu là hai người đã tránh né được nguy hiểm, sau khi xác định bên kia không có nguy hiểm mới bảo mọi người qua đó cùng nhau tìm báu vật.
Nhưng mà mọi người lại không hề biết, còn tưởng rằng lương tâm của hai người bọn họ trỗi dậy, cuối cùng không tiếp tục ăn mảnh nữa mà dẫn theo mọi người cùng đi mạo hiểm.
Để phù hợp với lần mạo hiểm này, tất cả mọi người đều đến chỗ của Sơn Hải tiên sinh để thay đổi vũ khí tiện tay.
Đương nhiên, hành động lần này chỉ giới hạn trong phạm vi nam nhân trưởng thành, về phần nữ nhân, tất cả bọn họ đều đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi thu hoạch bông, tuy rằng mấy đứa trẻ muốn đi theo phụ thân vào rừng mạo hiểm nhưng cuối cùng vẫn bị mẫu thân bắt đến bên cạnh, bóc bông trong nỗi buồn bã.
Không còn cách nào khác, mùa đông càng ngày càng đến gần, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh, số bông này chính là thứ cần thiết để bọn họ vượt qua mùa đông.
Bọn họ phải nhanh chóng làm ra chăn bông và cả áo bông cho nên đương nhiên mấy đứa trẻ cũng thành chủ lực lao động.
Về việc các nam nhân đi ra ngoài thì dù sao cũng là hưởng ứng lời kêu gọi của thiên thần, các nữ nhân không dám ngăn cản.
Cứ như vậy, mấy trăm người hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang xuất phát.
Bọn họ xuất phát từ sáng sớm, xuyên qua rừng cây rộng lớn, vượt qua mấy cồn cát, cho đến giữa trưa mới đến sào huyệt của nhóm thổ phỉ.
Nhìn thấy sào huyệt cũ của thổ phỉ, ánh mắt của Huyện thái gia sáng lên, còn tưởng rằng đã đến nước Kim Diệm ở trong truyền thuyết.
Nhưng Lý Văn Li lại cười lắc đầu: “Cách nước Kim Diệm còn xa lắm, căn cứ theo tốc độ đi của chúng ta thì ít nhất còn phải đi hai canh giờ nữa.”
“Hả? Còn xa như vậy sao?” Chân của Huyện thái gia bắt đầu run.
Sớm biết như vậy thì đã không đến đây góp vui cùng mọi người, bây giờ thì hay rồi, chân thì sắp què mà đích đến vẫn còn xa tận chân trời.
Nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt như được tiêm máu gà của mọi người, ngay cả người lớn tuổi nhất là hòa thượng Thiện Từ cũng tràn trề nhiệt huyết, ông ta cũng chỉ có thể giấu đi việc mình muốn rút lui, nghiêm túc nói: “À, quý ở kiên trì... Nghị lực của tất cả mọi người thật sự làm cho người ta bội phục.”
Bạch Quân Quân cẩn thận quan sát mọi người, so với tộc Thôn Hỏa thân thể khỏe mạnh thì việc trèo đèo lội suối quả thật hơi khó khăn cho các lão đại thúc. Nghĩ đến chuyện lát nữa đến đích vẫn phải tiếp tục đi bộ rất nhiều, nàng vung tay lên, ra hiệu cho mọi người dừng lại nơi này nghỉ ngơi và hồi phục trước, ăn cơm trưa rồi hẵng tiếp tục đi lên phía trước.
Huyện thái gia hơi do dự: “Nhưng sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta không tranh thủ thời gian, đợi đến lúc trời tối rồi thì chẳng phải là càng phiền phức hơn sao?”
“Địa điểm cũ của nước Kim Diệm rất rộng, phỏng chừng trước khi khai thác xong chúng ta đều phải ở lại nơi đó, ít nhất cũng phải ở lại ba đến năm ngày, cho nên mọi người không cần lo lắng, cứ việc nghỉ ngơi đầy đủ rồi hẵng tiếp tục xuất phát.”
Có lời này của Bạch Quân Quân, mọi người không còn vội vàng nữa mà đều ăn ý chia làm mấy nhóm nhỏ, nhóm dọn dẹp doanh địa tạm thời, nhóm chuẩn bị lửa, thậm chí cả nhóm bắt cá săn thú, phân công hợp tác đâu vào đấy.
Nhìn thấy những người của tộc Thôn Hỏa thoáng cái đã phân tán ra ngoài làm việc, lần đầu tiên Huyện thái gia cảm giác được hai chữ “An toàn” trong truyền thuyết là như thế nào.
Ngay cả người có kiến thức rộng rãi là Vũ Văn Loan Phi cũng không thể không cảm khái một câu, cho dù là quân đội kỷ luật nghiêm minh cũng chưa hẳn ăn ý được như tộc Thôn Hỏa.
Đừng nhìn tộc Thôn Hỏa chỉ có hơn một nghìn người nhưng năng lực chiến đấu, thậm chí năng lực sinh tồn của hơn một nghìn người này tuyệt đối mạnh hơn so với một vạn binh lính.
Vốn năng lực của Lý Văn Li và Bạch Quân Quân cũng đã nghịch thiên rồi, bây giờ còn có một nhánh tộc Thôn Hỏa đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi như vậy hộ tống, chỉ sợ thiên hạ thật sự không ai có thể chống lại bọn họ cả.
Càng nghĩ càng cảm thấy Hồ Ly và Quân Quân có tướng Đế vương, trong lòng Vũ Văn Loan Phi vô cùng cảm khái.