Một nơi tương đối riêng tư như đàn tế bình thường đều cất giữ điều cấm kỵ của chủ nhân, nếu người ngoài bước vào rất dễ gặp phải nguyền rủa hoặc là bẫy rập.
Ít nhất tộc Thôn Hỏa đã hạ rất nhiều cấm chú tại nơi đó, suy bụng ta ra bụng người, chắc hẳn người khác cũng sẽ làm như thế.
Cho nên không ai dám tiến lên cả.
Có điều dường như bọn họ đã quên mất Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đã sớm bước lên đàn trời này.
Bạch Quân Quân vỗ vỗ bả vai tộc trưởng: “Yên tâm đi, đây là đài thông thiên của mọi người đấy.”
“Khụ… Lúc chúng ta đến nơi này thì đã có cầu vượt rồi, chắc hẳn nơi này cũng là thần tích xuất hiện cùng lúc với động phủ thần tiên.” Lý Văn Li cũng nhanh chóng biên soạn chuyện xưa cho bọn họ.
Mọi người vừa nghe liền cảm thấy có lý, lúc nhìn lại cây cầu kia thì ánh mắt đều đã thay đổi.
Hơn nữa sau khi nghiêm túc đánh giá cây cầu này, Vũ Văn Loan Phi không khỏi mở miệng.
“Cây cầu này và nơi chúng ta ở quả thật đều xuất phát từ tay của một sư phụ.”
Không hề có một cây đinh, không hề có một cái ốc vít, sao người bình thường lại có thể tạo ra một cây cầu vượt như vậy được? Không phải là cùng một thợ với phủ đệ của thần tiên sao?
Có câu nói này làm yên lòng, bước chân đi qua của mọi người đều vững vàng hơn rất nhiều.
Lúc đầu khi vừa bước lên cây cầu này mọi người còn cẩn thận từng li từng tí, cho đến khi đi đến một nữa cầu mà vẫn vững vàng như trước, trái tim treo lơ lửng của mọi người cuối cùng cũng rơi vào lại trong lồng ngực.
Lên đến đàn trời rồi mọi người mới phát hiện nơi này rất rộng lớn, không chỉ nền đá trên mặt đàn sạch sẽ mà đàn tế kia cũng giống như mới vậy.
Mọi người của tộc Thôn Hỏa không quan tâm đàn tế mới hay cũ, nhìn thấy cảnh tượng hiến tế quen thuộc thì bọn họ đều lập tức chạy tới dập đầu với tổ tông.
Vì thế ở trên sân trời này chia làm hai nhóm người, một nhóm xem đông xem tây vui đến quên cả trời đất như đang đi thăm quan di tích lịch sử còn một nhóm khác lại cử hành nghi thức bái tế thành kính không thôi.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li cũng không thúc giục, ung dung thảnh thơi nhìn mọi người, chờ bọn họ hoàn thành xong mọi việc mới dẫn theo bọn họ tiếp tục đi đến phía trước.
Chỉ thấy ở một phía khác của sân trời còn có một cây cầu, cây cầu này kéo dài qua đầm lầy, thông đến chỗ sâu thẳm trong rừng cây không xác định.
“Đây là nơi nào?” Trên mặt mọi người đều lộ vẻ nghi hoặc.
Người của tộc Thôn Hỏa cũng tỏ vẻ không biết, dù sao cầu cũng là từ trên trời rơi xuống, trước đây bọn họ cũng chưa bao giờ đặt chân đến phía đối diện đầm lầy.
Sơn Hải tiên sinh cẩn thận nhớ lại tấm bản đồ kia: “Hay là nơi chúng ta muốn tìm ngay tại…”
“Khu rừng này?”
Bạch Quân Quân cười gật đầu: “Đi thôi, chắc chắn rồi, mọi người tiếp tục đi lên phía trước.”
Cứ như vậy, mọi người băng qua sân trời, tiếp tục đi lên phía trước, gần một nghìn người bước lên khu rừng cấm hơn một nghìn năm chưa từng có người đặt chân lên.
Trước khi màn đêm buông xuống, cuối cùng mọi người cũng thấy được di chỉ nước Kim Diệm chân chính.
Có điều không giống vẻ vàng son lộng lẫy như trong tưởng tượng của bọn họ, nơi này cỏ khô lan tràn, đổ nát thê lương, lụn bại tiêu điều, đâu còn dáng vẻ thịnh thế như ngày xưa nữa.
Bạch Quân Quân bình tĩnh lấy tấm bản đồ ra cho mọi người xem một lần nữa.
“Nơi này chính là Hoàng đô cũ của nước Kim Diệm, như tất cả chúng ta đều biết, nơi này cực kỳ lớn, trước mắt chúng ta đang ở lối vào cổng Đông, từ cổng Đông vào thành còn phải đi một lúc lâu mới có thể nhìn thấy kiến trúc khác. Có điều dù sao nơi này cũng bị núi thẳm rừng già nuốt chửng, sâu bọ rắn rết có độc tương đối nhiều, mọi người phải cẩn thận, đừng rơi vào bẫy của bọn chúng.”
“Đương nhiên, ngoài việc cảnh giác với sâu bọ rắn rết ra thì cũng phải cẩn thận bẫy rập. Dù sao không ai biết tình hình của một tòa thành cả nghìn năm trước cả.” Lý Văn Li cũng nhắc nhở mọi người.
Mọi người nghiêm túc gật đầu, một nghìn người chia thành nhiều tổ nhỏ, cứ mười người một tổ, bắt đầu tìm báu vật ở bí cảnh này.
Lúc này, đội ngũ của tứ đại lão nam nhân rất lớn mạnh, ngoài Thiện Từ, Kiều chưởng quỹ, Đan Hạc tiên sinh và Sơn Hải tiên sinh ra còn có thêm Bàn Huyện lệnh.