Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 1099 - Chương 1099. Các Nhà Khảo Cổ Học Đến Chiến Trường

Chương 1099. Các nhà khảo cổ học đến chiến trường Chương 1099. Các nhà khảo cổ học đến chiến trường

Ngũ đại lão nam nhân hợp thành một liên minh nghiên cứu học hỏi cực mạnh.

Vốn dĩ liên minh nghiên cứu học hỏi còn nên kết nạp thêm của lão Khâu thúc nữa nhưng cả nhà lão Khâu thúc đều đang đắm chìm trong công tác chế tạo da cá sấu một cách gấp gáp cho nên tạm thời không tham gia nghiên cứu học thuật khảo cổ ở nước Kim Diệm.

Lúc này, ngũ đại lão nam nhân thêm cả Vũ Văn Loan Phi và nhi tử vô dụng, tổng cộng bảy người, do năng lực chiến đấu của bọn họ thật sự quá yếu nên Bạch Quân Quân, Lý Văn Li, thậm chí cả A Đao chỉ có thể gia nhập tổ này nhằm tăng trình độ trung bình của tổ này lên.

Sau khi chia tổ xong, mọi người bắt đầu sửa sang lại doanh địa, sáng sớm ngày mai mới chính thức triển khai công tác.

Đương nhiên bốn người Bạch Quân Quân, Lý Văn Li, thậm chí là A Đao và Vũ Văn Loan Phi phải đảm đương trách nhiệm nuôi sống gia đình. Trong khi nhóm lão nhân đang kích động nghiên cứu quang cảnh đổ nát thê lương thì bọn họ bắt đầu thu dọn nơi dừng chân đêm nay.

Bọn họ chọn một gian phòng cách cổng thành gần nhất, trước khi mọi người dừng chân, Bạch Quân Quân đi vào đầu tiên, vận dụng lực lượng của cỏ cây xử lý sâu bọ rắn rết ẩn núp trong phòng một cách sạch sẽ, đợi đến lúc mọi người vào, ngoài việc cảm thấy trong phòng hơi âm u ẩm ướt thì cũng không phải hiện ra tung tích của bất kỳ con sâu bọ rắn rết nào cả.

A Đao và Vũ Văn Loan Phi đi săn thú, nhi tử vô dụng phụ trách kiếm củi, trong phòng chỉ còn Bạch Quân Quân và Lý Văn Li, Hồ Ly lập tức dùng ngón tay đốt lên một ngọn lửa rồi sau đó hong khô chút ẩm ướt cuối cùng trong phòng.

Đợi đến lúc nhi tử vô dụng trở về thì phát hiện Lý Văn Li đã dựng sẵn bếp lò rồi, trong phòng cũng ấm áp dễ chịu, hắn không hề nghi ngờ chút nào cả, vui vẻ ôm củi tới.

Không bao lâu sau A Đao và Vũ Văn Loan Phi cũng trở lại, trên tay A Đao còn xách một con gà rừng và một con rắn hoa lớn.

Hai người không hề cảm thấy ngạc nhiên chút nào đối với năng lực sinh tồn của A Đao nhưng Vũ Văn Loan Phi, người hợp tác với A Đao lần đầu tiên lại bày ra dáng vẻ của một người hâm mộ, liên tục khen thân thủ của A Đao rất tốt.

“Ta đã sớm nghe nói tử sĩ của Lý gia không thua gì tử sĩ của các sĩ tộc lớn, hôm nay nhìn thấy quả nhiên không phải là hư danh. A Đao huynh đệ thật sự khiến người bội phục.”

Vốn A Đao coi thân phận tử sĩ Lý gia là quang vinh, lời khen này của Vũ Văn Loan Phi đã chạm vào nơi sâu thẳm trong lòng hắn khiến cho người từ trước đến nay đều không lộ vẻ vui mừng hay giận dữ là A Đao không khỏi cong khóe miệng lên.

Sự trở về của hắn cuối cùng cũng làm cho nhóm lão nhân vốn đang quan sát bức tường gạch và thảo luận về kiến trúc hoàn hồn, cũng đi theo A Đao trở về.

Lý Văn Li nhìn thấy nhóm lão nhân đến để dạo chơi này thì cảm thấy rất bất đắc dĩ, xắn tay áo lên nấu đồ ăn cho bọn họ.

Hoàng đô cũ của nước Kim Diệm có rất nhiều giếng nước, tuy rằng cả nghìn năm nay chưa từng có người nào ở đây nhưng may nhờ con sông ở nơi vô chủ mà nước giếng ở nơi này vẫn chảy trôi như cũ.

Cho nên mọi người múc nước cũng dễ dàng.

Chẳng bao lâu sau, các tổ nhỏ đều đã tìm được nơi dừng chân, khói bếp cũng bắt đầu lượn lờ ở nước Kim Diệm, trong hoảng hốt, phảng phất như nơi đã biến mất trong dòng sông lịch sử này lại khôi phục sinh mệnh.

Hôm nay Lý Văn Li làm món gà nướng đất sét và rắn nướng, trước khi đồ ăn ra khỏi nồi thì mọi người đã tự phát ngồi vây quanh nồi, nhìn với vẻ mong chờ.

Bàn Huyện lệnh cảm khái nói: “Kỳ thật loại phòng lớn được xây dựng bằng gạch xanh này rất hiếm, hay là chúng ra tu sửa, phục hồi lại nơi này một lần nữa, như thế cũng chưa chắc không được.”

“Đúng vậy, nếu lúc trước nơi này được dùng để thu nhận dân chạy nạn ở bên ngoài thì sẽ không có nhiều người bị chết như vậy.” Nhi tử vô dụng cũng cảm khái.

Tuy rằng hắn là một kẻ ăn chơi trác táng nhưng hắn cũng nhìn thấy tình trạng thê thảm của nạn dân trong ba năm chiến loạn.

Lão hòa thượng Thiện Từ lắc đầu thở dài: “Hết thảy đều là mệnh.”

“Tuy rằng nơi này tốt nhưng mà mọi người đừng quên, nếu không phải thổ phỉ đi rồi, Thổ Long cũng bị bắt rồi thì đời này chúng ta không thể tới nơi này được.”

Bình Luận (0)
Comment