“Chuyện đó... cháu đừng đau lòng, hai ngày này ta sẽ hứng sương sớm về lại cho cháu.”
Bạch Quân Quân mệt mỏi đỡ trán: “Không... không cần.”
Nếu là sương sớm bình thường thì quả thật hứng rất dễ dàng nhưng đây là loại nước đã trải qua tầng tầng lớp lớp xử lý, nàng có thể chắc chắn, trên đời này ngoài nàng ra thì không còn ai khác tạo ra được nữa.
Thôi vậy, thôi vậy, cứ coi như nàng thay nguyên chủ trả cho Lý Văn Li.
Nói vậy sau khi dùng đại chiêu, nhất định dị năng của Lý Văn Li cũng kệt quệ suy yếu vô cùng đúng không? Đối với tình trạng của hắn bây giờ mà nói, quả thật không gì tốt hơn hai túi nước này.
Dù sao người thường uống vào nhiều nhất cũng chỉ có thể cường thân kiện thể còn người mang dị năng mà uống vào còn có thể nâng cao tu vi.
Tuy rằng lý trí biết là như vậy nhưng nỗi đau mất hai túi nước chưa vơi, Bạch Quân Quân vẫn chán nản và thất vọng.
May mắn nàng còn mở to mắt cảnh giác, giữ lại cho mình một túi nước cây lạ, hai túi rưỡi, nàng uống một túi rưỡi cũng không đến nỗi thiệt.
Vì tránh cho đêm dài lắm mộng, sau khi ôm lấy túi nước duy nhất còn lại than thở một hồi, Bạch Quân Quân dứt khoát uống hết nước trong túi rồi sau đó nằm xuống ngủ thiếp đi.
Trước khi ngủ say còn không quên cầu nguyện, nhất định lúc mở mắt ra công lực phải tăng lên nhiều đấy nhé.
...
Đêm nay hầu hết mọi người đều đi ngủ vào giờ dần, mà Thố Tử trong xe ngựa lại gần như cả đêm không ngủ.
Lão Khâu thúc dặn dò cho công tử uống nhiều nước, thậm chí chỉ cần công tử có thể nuốt xuống thì cứ liên tục cho uống.
Thố Tử lập tức cẩn thận thực hiện.
Bình thường một khi công tử lâm vào hôn mê đều sẽ mấy ngày mấy đêm không ăn không uống, đút gì vào cũng không nuốt xuống nhưng mà lần này lại không giống như vậy.
Công tử thật sự uống hết nước hắn đút vào.
Thố Tử ngạc nhiên không thôi, thần kỳ hơn chính là lúc đút đến túi nước thứ hai, thậm chí dùng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ bình phục của Lý Văn Li, thân thể vừa rồi còn lúc thì lạnh đến vô cùng lúc lại nóng đến bỏng tay cũng dần dần bình phục.
Cuối cùng Thố Tử cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau khi tình thần thả lỏng liền không thể khống chế mà ngủ gà ngủ gật.
Giờ mẹo, Lý Văn Li từ từ tỉnh lại.
Lúc đó Thố Tử đang tựa vào bên cạnh chợp mắt, Lý Văn Li vừa mới khẽ cử động ngón tay, Thố Tử lập tức tỉnh lại.
“Lão đại, ngài tỉnh rồi?”
“Lúc nào rồi?” Lý Văn Li cúi đầu hỏi một câu.
“Giờ mão, bây giờ mới giờ mão thôi.”
“Ta hôn mê bao lâu?”
“Một ngày... không phải, chưa đến một ngày.” Thố Tử nghiêm túc trả lời.
Lý Văn Li hơi kinh ngạc, bình thường ít nhất hắn cũng phải hôn mê mười ngày nửa tháng, không ngờ lần này lại chưa đến một ngày.
Nhưng nghĩ đến dòng nước mát lạnh vẫn luôn được rót vào miệng lúc mình hôn mê, hắn vẫn hơi sửng sốt.
Đang muốn hỏi về thứ nước đó, màn xe ngựa lại bị xốc lên.
Hai người đồng loạt nhìn ra ngoài, là A Đao, Tiếu Diện, Lão Tăng và cả Tiểu Thiền.
Mọi người nhìn thấy lão đại đã tỉnh lại thì đều vui mừng.
“Xem ra Khâu đại phu thật sự là thần y.”
“?” Lý Văn Li mờ mịt, Khâu đại phu là ai?
Có điều không đợi hắn lên tiếng hỏi, A Đao đã dẫn đầu bước vào: “Công tử, xảy ra chuyện rồi.”
Vì thế A Đao bất chấp Lý Văn Li vẫn đang suy yếu, nhanh chóng kể ra hết những điều tai nghe mắt thấy ở Uy Phong Đường, đương nhiên trong lúc kể lại còn lược bỏ phần liên quan đến Bạch Quân Quân.
Khi đó, sau khi nghe xong, Lý Văn Li chau mày: “Ngươi dẫn vài người quay về hiện trường chôn người chết và binh khí đi, tạo dấu hiệu giả rằng bọn họ vội vàng chạy trốn.”
A Đao sửng sốt, quả nhiên công tử đưa ra lựa chọn giống với nữ nhân kia.
Hắn hơi cúi đầu, kìm nén tâm trạng thấp thỏm của mình, trả lời: “Đã xử lý tốt rồi ạ.”
Lý Văn Li không ngờ A Đao lại có lúc nhạy bén như vậy, vừa lòng gật gật đầu: “Ngày mai cũng nói cho tất cả mọi người phải lập tức rút lui khỏi đây.”
“Xảy ra chuyện gì?” Cả bọn Tiểu Thiền đều mang vẻ mặt mờ mịt.
Bọn họ không giống với A Đao.