Đầu tiên là tuổi tác không giống nhau, A Đao thậm chí còn lớn hơn lão đại mấy tuổi, còn cả xuất thân cũng khác nhau, A Đao từ nhỏ đã đi theo bên cạnh lão đại mà tất cả bọn họ đều được lão đại nhặt trên đường.
Cho nên mặc kệ là tuổi tác hay là kinh nghiệm, A Đao đều có độ phù hợp rất cao với lão đại mà bọn họ lại không có cách nào làm được.
Chẳng hạn như bây giờ bọn họ không thể hiểu được công tử và A Đao đang nói gì cả.
Nói thật, hôm nay lúc nghe thấy Bạch Quân Quân bảo xử lý hiện trường, Tiếu Diện vẫn mang vẻ mặt ngơ ngác mà bây giờ lại nghe thấy công tử nói ra phương pháp xử lý y như vậy, không khỏi càng thêm nghi hoặc.
Lý Văn Li bảo Thố Tử rót cho hắn một chén nước nữa, rồi sau đó mới chậm rãi phân tích tính nghiêm trọng của sự việc cho bọn họ hiểu.
Nghe thấy mình đã phá hủy kho binh khí quân đội riêng của ngũ Vương gia, Tiếu Diện và Lão Tăng đều cảm thấy một lời khó nói hết.
“Có triển vọng.” Tiểu Thiền khẽ vỗ bả vai của Tiếu Diện và Lão Tăng.
Tiếu Diện và Lão Tăng liếc mắt nhìn nhau một cái, trong vẻ mặt đều chất chứa lo lắng.
“Lão đại, liệu chúng ta có gặp rắc rối hay không?”
“Có chứ, cho nên trời vừa sáng là chúng ta phải chạy trốn.” Lý Văn Li trả lời rất thoải mái.
Sắc mặt của Tiếu Diện và Lão Tăng lại càng không tốt.
Lý Văn Li nhìn thấy như vậy thì không khỏi buồn cười: “Yên tâm, bọn họ cũng không nhất định là người của ngũ Vương gia, không chừng là bọn họ đánh cướp quân đội cũng nên.”
Nhưng mà cho dù là đánh cướp thì chắc chắn quân đội cũng sẽ nhanh chóng đến báo thù, nói không chừng bọn họ còn có thể bị coi là đồng đảng rồi giết chung.
Nhưng xem dáng vẻ không hề sợ hãi kia của Uy Phong Đường thì khả năng này rất nhỏ.
Xem dáng vẻ kia thì càng giống như có liên quan đến ngũ Vương gia hơn.
Có thể là quan phỉ cấu kết trong truyền thuyết, có điều nhất định cũng chỉ mới cấu kết gần đây mà thôi, nếu không bọn họ cũng sẽ không khinh địch đến nỗi bị san bằng hang ổ như vậy.
Nếu may mắn thì người của ngũ Vương gia sẽ không đến đây trong một chốc một lát, mà mặc dù có đến thì chỉ cần nhìn thấy cảnh tượng vườn không nhà trống, theo bản năng bọn họ sẽ cho rằng băng thổ phỉ này mang theo vũ khí đạn dược chạy trốn.
Chờ khi tin tức truyền đến chỗ ngũ Vương gia, bọn họ đã sớm đến Bích Lạc, cũng an toàn rồi.
Nhưng lại không thể giữ lại bất kỳ thứ gì trong những vũ khí thật vất vả mới đoạt được kia.
Nếu không không chừng sẽ dẫn đến tai họa.
Lý Văn Li hơi tiếc nuối thở dài, vốn còn muốn đến hang ổ của thổ phỉ lấy ít đồ tiếp tế tiếp viện, kết quả lại chọc phải một tổ ong vò vẽ.
Mọi người nghe xong đều cảm thấy hơi sầu thảm, ước gì nhanh chóng đến hừng đông để gấp rút rời đi.
Tinh thần của Lý Văn Li vốn không quá tốt, trò chuyện nhiều như vậy nên thể lực lại không thể chống đỡ nổi lần nữa, hắn lại buồn ngủ, trước lúc chìm vào giấc ngủ say còn cảm thấy dường như mình đã bỏ sót chuyện quan trọng gì đó nhưng thân thể thật sự mệt mỏi, cơn buồn ngủ nhanh chóng đánh bại lý trí, chìm vào trong giấc ngủ nặng nề.
Mà mọi người không biết chính là trong lúc Lý Văn Li đang ngủ say, khí hải của hắn cũng đang nhanh chóng ngưng kết một hạt châu nhỏ muôn màu muôn vẻ, trên hạt châu nhỏ này là vô số phân tử nhỏ đang tự động chữa trị sự tổn thương bên trong.
...
Lý Văn Li lại chìm vào giấc ngủ một lần nữa nhưng mà không một ai trong số những người còn lại của đội quân bảy người ngủ được.
Dù sao tưởng tượng đến tương lai có một nhánh quân muốn đuổi theo bọn họ thì không sao chìm vào giấc ngủ.
Cho dù trên người bọn họ mang tuyệt kỹ nhưng một người không thể đánh lại hai người, chỉ sáu người ít ỏi thì sao có thể đối phó được với thiên quân vạn mã?
Trong những lo âu của bọn họ, trời đã sáng.
Đối với hơn sáu trăm người trong đội ngũ mà nói, dù sao tối hôm qua cũng là lần đầu tiên ăn no trong mấy năm qua cho nên mặc dù ngủ muộn nhưng lại ngủ rất ngon, sáng sớm tỉnh lại, mọi người liền nhịn không được tính toán nên nấu gì ăn.
Dù sao tất cả mọi người đều có đồ ăn trong ba ngày, có câu nói rằng lạc túi vi an[1], không ăn vào trong bụng thì có thể nào cũng không yên tâm.
[1] Chỉ khi vào trong túi mới yên tâm
Cho nên mọi người đều chìm đắm trong suy nghĩ nên ăn gì mà không hề phát hiện cơn sốt và cơn ớn lạnh của những người bị bệnh sốt rét đã biến mất.
Nhưng không đợi mọi người bắt đầu nấu nướng, Tiểu Thiền đã triệu tập mọi người lại.