Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 113 - Chương 113. Hoặc Là Tụ Lại

Chương 113. Hoặc là tụ lại Chương 113. Hoặc là tụ lại

Nhưng lão đại đã nói đều cùng một đường, giải tán hay tụ lại đều không có gì khác biệt, đừng can thiệp vào sự lựa chọn của người khác, để tùy họ.

Cho nên Tiểu Thiền nhẫn nhịn không khuyên bảo mọi người giải tán cả đi.

Đội bảy người cho họ cơ hội chọn lựa, mọi người lại lần nữa lâm vào cuộc thảo luận điên cuồng.

Đi hay ở, quả là một vấn đề.

Sở dĩ mọi người tụ lại là vì suốt chặng đường cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn con tôm quá nhiều, bọn họ vất vả lắm mới có thể sống yên ổn dưới sự che chở của đội bảy người, nhưng bây giờ đội bảy người đã đắc tội người không nên đắc tội, tương lai nhất định sẽ có gió tanh mưa máu.

Đây đúng là trước có sói sau có hổ, tiến thoái lưỡng nan.

“Chúng ta không có nhiều thời gian, chỉ có thể cho mọi người suy nghĩ trong một nén nhang.” Tiểu Thiền hờ hững nói.

Một ngày có mười hai canh giờ, một thời thần có bốn khắc, một khắc có ba chén trà, một chén trà có hai nén nhang, một nén nhang là năm phút.

Nhưng mà trong năm phút ngắn ngủi kêu mọi người phải chọn ra lựa chọn quan trọng, nên làm thế nào cho phải đây.

Đừng nói là người khác, ngay cả lão Khâu thúc cũng im lặng nhìn về phía “tiểu đồ nhi” Bạch Quân Quân của mình, họ phải chọn sao đây?

Nói thật lão Khâu thúc tự nhận mình xem như đã trải đời nhiều rồi, nhưng hơn nửa tháng trải qua ở đây còn nhiều gấp ba lần cả đời ông cộng lại.

Không nói đến hành trình bỏ chạy đến Hàn thành kia, chỉ mười ngày chạy trốn về phía Bích Lạc đã đủ oanh oanh liệt liệt lên lên xuống xuống rồi.

Hôm trước họ còn đang vì bệnh sốt rét mà do dự không biết có nên rời khỏi đội ngũ không, không ngờ bây giờ lại lần nữa xuất hiện vấn đề cần lựa chọn.

Lần trước Bạch Quân Quân kêu họ hãy ở lại, nhưng lần này không chờ Bạch Quân Quân nói chuyện, Khâu Nhị Khâu Tam đã mãnh liệt bày tỏ hy vọng được cùng tiến cùng lùi với đội bảy người.

Ngoại trừ một bộ phận nhỏ ra, thì phần lớn mọi người đều biểu đạt hy vọng có thể kết bạn cùng đi.

Tiểu Thiền gật đầu: “Dù là đi hay ở, chúng ta đều không thao túng cũng không can thiệp. Có điều vào giây phút khởi hành, ta hy vọng mọi người sẽ quên hết mọi chuyện xảy ra ở đây.”

Mọi người nghiêm túc gật đầu.

Mời người cùng nhau chôn vùi hết toàn bộ vũ khí, xe đẩy với xác của bọn đạo phỉ.

Trong quá trình đó, lão Khâu thúc đi bắt mạch cho những người bệnh sốt rét, bất ngờ phát hiện hầu hết họ đã khỏi.

Không ngờ phương thuốc này lại linh nghiệm như thế!

Bây giờ mọi người mới xúc động không thôi.

Vì củng cố bệnh tình, lão Khâu thúc lại kêu người nấu thuốc, cho mọi người uống xong mới xuất phát.

Còn về phần đồ đệ trên danh nghĩa của lão Khâu thúc, ngoại trừ lúc bỏ thạch tín vào thì nàng toàn lười biếng ngoài bờ sông.

Cũng không thể xem là lười biếng, tối hôm qua nàng uống hết một bình nước thần mộc rồi sau đó chóng mặt ngủ nhiều.

Phải nói là uy lực của nước thần mộc này quả nhiên không giống như bình thường, khí hải khô cạn nhanh chóng được bổ sung, bây giờ chồi non bé xíu màu xanh lục kia lại có xu hướng đâm chồi lên.

Cho nên nhân lúc mọi người còn chưa dỡ trại, Bạch Quân Quân lại lần nữa đến bên bờ sông nhìn xem chồi non kia.

Thân cây nhỏ này cao một mét nằm trong lùm cây thật sự rất khó tìm, nhưng mà Bạch Quân Quân lại có thể dễ dàng tìm được nó.

Bạch Quân Quân còn đang nghĩ xem khả năng mang nó đi.

Dù sao ai biết được tương lai trên đường đi có đồ siêu bổ như này nữa không!

Lúc đó chồi non bé nhỏ bị mơ ước bất giác run rẩy.

Đúng lúc này Thố Tử đi đến bên cạnh nàng.

“Ngươi đang đi lấy sương sớm hả?”

“Ơ?” Bạch Quân Quân khẽ giật mình, bất giác nhìn về phía chân của Thố Tử, sao thằng nhóc này lần nào cũng không hề phát ra tiếng động nào vậy?

“Ta nói này tiểu hài nhi, dù ngươi muốn nước thì cũng phải trả túi nước lại cho ta trước được chưa? Cộng thêm hai túi của lão Khâu thúc, thì ngươi cầm của ta tổng cộng là ba túi nước.”

Bình Luận (0)
Comment