Hết độ ăn chơi, mọi người được trải qua một mùa đông nghỉ ngơi, khí thế ngút trời, hơn một ngàn người đồng loạt ra trận, tới đồng ruộng mênh mang, tiếp tục cống hiến sức lao động.
Bọn họ cày ruộng bằng sự yêu thương nơi này vô bờ bến, sau đó đào mạ, rồi bận rộn cấy mạ.
Nơi này không cần lo thuế má, cũng chẳng sợ giặc cỏ xuất hiện cướp bóc lương thực. Công việc mà bọn họ làm bây giờ đều là cho bọn họ, điều này cũng trở thành động lực khiến cho ai nấy đều hăng hái bắt tay vào làm.
Đáng ra Lý Văn Li định giao cho huyện lệnh béo một nhiệm vụ lớn hơn cả, đó là quản lý nơi vô chủ, giải quyết những vụ tranh cãi giữa người dân.
Vì thế, hắn còn mở riêng cho huyện lệnh béo một gian phòng.
Nhưng huyện lệnh béo ngồi ở cái ghế đó mà mốc hết cả người, ngoại trừ người tới đây gọi ông ta đi ăn cơm, ông ta chưa từng gặp phải vụ cãi cọ nào.
Chuyện này nói ra cũng thật là đáng cười, tuy rằng ông ta cũng muốn sống lười biếng, nhưng đừng có nhàm chán tới mức này chứ, ông ta thà ra ngoài làm việc với mọi người còn hơn.
Sư gia như hình với bóng với ông ta cũng đã bỏ ông ta mà đi làm trợ giảng của các phu tử kia. Hiện giờ tới cả người để buôn chuyện ông ta cũng chẳng có, đáng thương hết phần người khác.
Sau đó béo huyện lệnh cũng không ngồi yên được, thế là bèn gia nhập cùng với đám phu tử. Văn phòng giải quyết cãi vã này tuy được gióng trống khua chiêng, nhưng cũng… Chẳng có ai để ý.
Mọi người đang bận rộn làm việc cho kịp ngày mùa, thời thế bên ngoài đã có biến đổi.
Đầu đuôi câu chuyện nên kể từ khi hoảng đô phái binh đến đây tấn công nơi vô chủ.
Đáng ra chuyện Vũ Văn Phong đột nhiên dẫn mười vạn đại quân tới nơi vô chủ thảo phạt nghịch tặc, dân chúng cũng chẳng buồn để trong lòng. Suy cho cùng, mấy năm nay cũng đâu có thiếu chiến loạn nổ ra khắp nơi? Hoàng đô cũng chỉ vừa mới được bình an vô sự mà thôi.
Nhưng mọi người cũng có điều không biết, cuộc chiến ấy mới là nguyên nhân thực sự hủy hoại sự yên bình mới có được của bọn họ.
Ước chừng khoảng một tháng sau khi Vũ Văn Phong dẫn binh tới nơi vô chủ thảo phạt, Vũ Văn Tuyển và Vũ Văn Kỵ cũng dẫn binh tới đó, cuối cùng chỉ còn lại một mình Vũ Văn Tuyển quay về, những người khác đều bỏ mạng nơi tiền tuyến.
Tất nhiên vây cánh của Vũ Văn Kỵ không tin chuyện này, bọn họ yêu cầu được tra rõ chiến báo từ đầu đến cuối, thậm chí còn nghi ngờ chuyện này là cái bẫy mà Vũ Văn Tuyển sắp đặt.
Sau này, vào đúng đêm giao thừa, vây cánh của Vũ Văn Kỵ đột nhiên dấy binh tạo phản.
Vì vậy, hoàng đô lại một lần nữa rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng.
Nhưng tình cảnh lúc này vô cùng đáng sợ, phàm là kẻ đã từng chứng kiến trận chiến này đều đau ốm ba ngày, miệng toàn lẩm bẩm “chết, chết”.
Thì ra là Vũ Văn Tuyển đã điều khiển âm binh, tuy rằng hắn chỉ có chưa đến bốn vạn âm binh, nhưng đám âm binh này lại đánh đâu thắng đó, không có thứ gì cản nổi, chẳng bao lâu sau đã cướp hồn đoạt phách của đám phản quân, biến bọn họ trở thành âm binh vô tri vô giác.
Không chỉ có vậy, đám âm binh mất không chế này cắn xé đồng đội của mình xong, lại tiếp tục tấn công bá tánh hoàng đô.
Bá tánh chẳng còn nghĩ được gì, kinh hồn táng đảm mà chạy loạn.
Chỉ trong chớp mắt, hoàng đô trở thành nơi địa ngục trần gian.
Sau này, một thế lực tự xưng “Hà Thanh Hắc Long Quân” đã khởi nghĩa dẹp loạn, Bọn họ nhanh chóng đánh đuổi binh sĩ dưới trướng Vũ Văn Tuyển, sau đó cứu giúp bá tánh khắp nơi.
Hơn nữa, mọi người ở phía đông đã xây một bức tường thành để ngăn cản âm binh của Vũ Văn Tuyển.
Vũ Văn Tuyển cũng chẳng buồn để vùng phía đông vào mắt, chỉ tập trung nghĩ xem làm sao để khống chế đám âm binh không nghe lời này. Từ ấy, Hà Thanh Hắc Long Quân vốn người thưa thế yếu càng lúc càng có nhiều người gia nhập.
Cũng chẳng có cách nào, mọi người đều sợ bị âm binh đoạn hồn. Khi xưa, bọn họ còn có thể cắn răng sống vì người nhà mình, nhưng nếu bây giờ không đứng lên chống trả, bọn họ sẽ bị âm binh nuốt chửng dễ như trở bàn tay.
Cứ như vậy, hai bên đối đầu với nhau suốt cả mùa đông, tới tận khi mùa xuân đến, âm binh vẫn luôn đi lại trong hoàng đô đột nhiên ra ngoài hoành hành.
Vũ Văn Kỳ nắm chặt bức thư báo trong tay: “Nghe nói hoàng đô nay đã chẳng còn người sống, tên Vũ Văn Tuyển kia điên rồi!”
“Chúng ta phải mau chóng giải quyết triệt để vấn đề này, nếu không tình thế sẽ càng lúc càng khó khống chế.”