Hiện giờ âm binh của Vũ Văn Tuyển đã chiếm lĩnh toàn bộ hoàng đô, nếu đám âm binh ở hoàng đô này mất khống chế, cả thiên hạ cũng sẽ phải chịu chôn cùng.
“Coi như chúng ta cũng đã giao chiến với bọn họ được một thời gian, chư vị có kế hay gì không?”
Đại thúc què chân híp mắt nhìn bên ngoài một lúc lâu, sau đó nói: “Bao nhiêu ngày nay đấu trí đấu dũng với bọn họ, ta phát hiện ra một quy luật này.”
“Quy luật gì?”
“Kể từ đầu mùa xuân, ta phát hiện ra đám âm binh dọc theo tường hào tấn công tới đây đều sẽ lánh đi mỗi khi trời đổ mưa.”
“Sư huynh nói như vậy đệ mới để ý.”
“Hình như là vậy thật!”
Mọi người liệt kê ra những chi tiết lặt vặt, Vũ Văn Kỳ càng nghe càng thấy phấn chấn.
“Nếu nói như vậy, bọn người kia ngoại trừ sợ bị chém đầu, còn sợ nước mưa nữa sao?”
“Cũng có khả năng ấy.”
“Phương pháp tốt nhất bây giờ là túm lấy một hai tên, dùng bọn họ thí nghiệm là được.”
“Nhưng mà…” Vũ Văn Tuyển do dự, Lý Văn Li từng luôn miệng dặn dò hắn rằng đám âm binh đó vô cùng nguy hiểm, tuyệt đối không được khinh địch mà tiếp xúc với bọn chúng, nếu gặp phải đám âm binh này, ngoại trừ chém đầu ra thì chẳng còn phương pháp nào cả.
Vì vậy, trong khoảng thời gian này, mọi người đều răm rắp làm theo lời dặn, thậm chí để đối phó với âm binh, bọn họ còn chế ra một thứ rìu chuyên dùng để chém đầu, hữu dụng hơn đại đao, trường kiếm rất nhiều.
Cũng nhờ làm theo lời dặn, trong khoảng thời gian này, bọn họ phải chịu thiệt hại rất nhỏ.
Nếu như đi bắt âm binh, chẳng lẽ phải làm trái lời dặn của Lý Văn Li hay sao?
Ngộ nhỡ để xảy ra chuyện chẳng lành…
“Bây giờ cũng chẳng còn cách nào. Trong suốt thời gian này, chúng ta cầm cự được một là nhờ lời dặn dò của hồ ly huynh đệ, hai là Vũ Văn Tuyển không biết đang ấp ủ mưu hèn kế bẩn gì, hắn vẫn còn chưa đánh hết sức. Nhưng thời tiết ấm dần lên như thế này, Vũ Văn Tuyển có thể tấn công chúng ta bất cứ lúc nào, đến lúc đó chúng ta có thắng được hay không thì ta chẳng nói chắc được.”
“Đúng vậy, tuy rằng chúng ta bắt một hai tên, nhưng như vậy cũng chẳng phải sơ ý gì. Nếu tình hình xấu đi, chúng ta chỉ cần chặt quách đầu của bọn chúng đi là được. Nắm được càng nhiều nhược điểm của âm binh, chúng ta sẽ càng giành được nhiều phần lợi.”
Trong quân trướng, mọi người miệt mài thảo luận kế sách đối phó với kẻ địch, mãi cho đến khi màn đêm tan đi, ánh mặt trời xuất hiện, Vũ Văn Kỳ mới đưa ra được quyết định.
Một đội cảm tử bí mật rời khỏi doanh trướng, không để ai phát hiện.
Bọn họ nhanh nhẹn vượt qua tường thành, đi ra bên ngoài.
Tường thành này chẳng khác gì một ranh giới, chia Bạch Câu Quốc thành hai nửa, một nửa là địa bàn của âm binh, một nửa là địa bàn của Hắc Long Quân.
So với Hắc Long Quân mỗi lần ra ngoài đều phải hết sức cẩn thận, đám âm binh kia đi lại tự do hơn nhiều, ở bên này cứ thi thoảng lại có lác đác mấy tên âm binh lưu lạc từ nơi khác tới.
Bọn họ chẳng khác nào cô hồn, không có mục đích, cũng không có ý nghĩ. cũng không ăn không uống, thứ duy nhất có thể khiến cho bọn chúng kích động là sinh vật sống.
Vì thế, trong mấy chục dặm xung quanh, đừng nói tới người, ngay cả súc vật cũng đã bị bọn chúng giết cả rồi.
Đội cảm tử này nhanh chóng vượt qua tường vây, đi tới nơi của âm binh, chẳng mấy chốc, nhiệt độ mà bọn họ tỏa ra đã dẫn dụ âm binh tới đây.
Đội cảm tử không hề do dự, lập tức lấy dây thừng buộc ngựa ra trói chặt một tên âm binh, sau đó kéo về phía bọn họ.
Tuy nhiên, sức lực của đám âm binh này lại mạnh kinh người, chẳng khác nào quỷ nhập.
Bọn họ đã dùng thuốc gây mê, thậm chí còn nện vào gáy của nó, nhưng âm binh kia vẫn cực kỳ điên loạn.
Mọi người đành gô chặt tay chân của âm binh, nhét giẻ vào miệng, sau đó miễn cưỡng nhét nó vào một cái rương sắt.
Thực hiện được nhiệm vụ, mọi người lập tức trở về bằng tốc độ nhanh nhất.
Chẳng mấy chốc, đội cảm tử đã đưa âm binh này về địa phận của Hắc Long Quân.
Lúc này Vũ Văn Kỳ và ba sư huynh sư đệ đại thúc què đều đang đứng bên một hồ nước, nhìn thấy bọn họ trở về, mọi người cũng không dám sơ hở, ai nấy đều thận trọng vô cùng.