Đội cảm tử chắp tay hành lễ với Vũ Văn Kỳ, Vũ Văn Kỳ xua tay bảo bọn họ miễn lễ.
“Đã mang người về chưa?”
“Hồi bẩm chủ tử, thuộc hạ đã hoàn thành sứ mệnh, mang được âm binh về đây.”
Chưa dứt lời, mọi người đã nghe thấy tiếng gào rú, đập phá từ bên trong rương sắt. Hiển nhiên, âm binh này nhận ra tất cả những người ở ngoài này đều là vật sống, bắt đầu trở nên điên cuồng.
Vũ Văn Kỳ thấy vậy cũng khá e dè.
Tuy bọn họ đã chiến đấu với âm binh trong thời gian dài, nhưng khi ấy đều trong tình thế thập tử nhất sinh, chưa từng tiếp xúc gần như vậy. Mọi người cũng biết bản thân mình không thể bị cào hay bị cắn, nếu không cũng sẽ trở thành âm binh.
Trở thành âm binh không đáng sợ, đáng sợ là nếu không khống chế được, vùng phía đông cũng sẽ đi đến bờ tuyệt vọng.
Vì thế, mọi người bắt đầu quây lưới sắt, đợi người khác tháo dây xích trên rương gỗ ra, âm binh bên trong điên loạn nhảy ra, nhưng thứ chào đón nó lại là một tấm lưới sắt cứng như đá.
Tuy lưới sắt có gai và kiên cố không thể phá vỡ, nhưng âm binh lại không hề cảm thấy đau đớn, biểu hiện càng lúc càng dữ dội.
Tới gần quan sát âm binh này, mọi người đều phát hiện ra, gương mặt nó bây giờ đã xám ngoét, còn có những sợi lông màu trắng ngà ngà như được gắn lên. Hình dạng thế này không hề giống người sống, mà như cương thi đội mồ sống dậy.
Nó không ngừng tấn công phía có người, sức lực kinh hồn, móng tay thật dài túm lấy lưới sắt, phải bốn năm binh lính mới kéo được nó đi.
Vũ Văn Kỳ không chần chừ lâu, hạ lệnh: “Ném nó vào bể nước đi.”
Ở bên cạnh hồ nước, mọi người đã đào một cái bể nhỏ, bây giờ đã được rót đầy nước, nhìn qua chẳng khác nào cái hố lớn, đang chờ kẻ xui xẻo ngã vào.
Binh lính nghe được mệnh lệnh của Vũ Văn Kỳ thì cũng chẳng dám nề hà, bọn họ tốn sức chín trâu hai hổ mới kéo được nó vào trong bể nước.
Âm binh kia bị túm mạnh như vậy, lảo đảo lao về phía bể nước, rớt xuống bể nước nghe “tũm” một tiếng.
Âm binh kia cực lực giãy giụa, trên mặt quả nhiên xuất hiện thái độ hoảng sợ và khiếp đảm.
Mọi người chăm chú theo dõi sự thay đổi của hắn, âm binh bị dìm xuống nước, dùng hết sức bình sinh để giãy giụa, vẻ mặt cũng trở nên vặn vẹo.
Nhưng chuyện còn đáng kinh ngạc hơn thế đã xảy ra, gân máu trên mặt tên âm binh kia dần nổi lên, trông rất hung dữ, đôi mắt vốn rỗng tuếch được ngâm trong nước dần trở nên tỉnh táo, “hắn” nhìn thấy những người trước mặt, thở hồng hộc thốt lên một câu: “Cứu... Ta...”
Mọi người hốt hoảng.
Chẳng lẽ khi bị ngâm vào nước, đám âm binh này sẽ lấy lại được thần trí!
“Cầu xin các ngươi… Cứu… Grừ!” Âm binh kia như thể rơi vào tuyệt cảnh, lý trí của “hắn” cũng đã bị thứ gì đó nuốt chửng, cứ một chốc lại run rẩy cầu cứu, một chốc lại điên loạn như dã thú mà gào lên.
Ba sư huynh sư đệ đại thúc què im lặng quan sát tình hình của đám âm binh. Bọn họ thấy âm binh kia mỗi lần chìm xuống rồi ngoi lên, hai mắt “hắn” sẽ trở nên tỉnh táo, nhưng lông trắng trên khuôn mặt cũng nhanh chóng mọc ra, tới khi lông trắng mọc ra trên mặt, “hắn” sẽ lại bị không chế một lần nữa.
Chuyện này lặp đi lặp lại mấy lần liền, âm binh kia cuối cùng cũng chẳng chịu nổi tra tấn nữa, gầm gừ nói muốn thoát khỏi bể nước.
Thậm chí “hắn” còn siết chặt xích sắt bằng một tay và kéo mạnh về phía mình.
Đám binh sĩ đang cầm xích sắt khống chế âm binh đột nhiên bị kéo như vậy, thiếu chút nữa đã không chịu được mà té ngã.
Âm binh kia có vẻ cũng biết bản thân nó nỏ mạnh hết đà, chỉ đang dùng hơi thở cuối cùng để kéo theo bọn họ.
Vũ Văn Kỳ không chần chừ, quay sang nói với đại thúc què: “Không thể nhìn tiếp nữa.”
Thứ âm binh này thật là quái dị, nếu tiếp tục đâm đầu nghiên cứu, cũng chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì!
Đại thúc què chân gật đầu: “Cũng được.”
Vũ Văn Kỳ lập tức hạ lệnh chém đầu.
Đầu của âm binh lìa khỏi cổ, mọi thứ yên tĩnh trở lại.