Thấy đầu của tên âm binh rơi xuống đất, đại thúc què khập khiễng đi về phía trước, đại thúc cụt tay và đại thúc chột cũng cẩn thận yểm hộ hai bên.
Ba người nhìn nhìn một lượt, chỉ thấy đầu của tên âm binh đã bị chém lìa, lông trắng trên mặt dần hóa xám, như một lớp mốc dính vào da.
Khi âm binh còn sống và bị không chế trên mặt sẽ có một lớp lông tơ, khi bị tiêu diệt, lớp lông màu trắng đó sẽ biến thành màu xám tro, đồng thời phần thịt bị thối rữa cũng chảy dần rồi hòa tan vào nước.
Ba vị đại thúc quan sát một lúc lâu, mãi đến khi âm binh kia chẳng còn chút sức sống nào nữa, thi thể thối rữa với tốc độ chóng mặt, bọn họ mới chậm rãi đứng lên.
Nhưng khi đứng dậy, vẻ mặt của cả ba đều đăm chiêu.
Bọn họ sai người đốt cháy thi thể này, tới cả hồ nước này cũng phải đun cho bay hơi, sau đó lấp đất che đi.
Sau khi sắp xếp xong hết thảy, bọn họ mới dẫn Vũ Văn Kỳ vào trong quân trướng.
Khi nãy tất cả mọi người đều được chứng kiến sự biến đổi của âm binh. Bây giờ mọi người trong quân trướng đều im bặt, chẳng nói lời nào.
Bởi những gì vừa được chứng kiến cũng khác xa với tưởng tượng của bọn họ.
Với tình trạng thối rữa của thi thể kia, âm binh này hẳn là một kẻ đã chết từ lâu rồi, nhưng lại bị ác linh nơi địa phủ điều khiển thân xác. Nếu như chém lìa đầu bọn chúng, ác linh liền sẽ biến mất, từ ấy, thi thể không còn được ác linh kia duy trì, sẽ mau chóng thối rữa.
Nhưng những chuyện đáng sợ như thế, sao con người có thể chấp nhận được?
Bọn họ không thể chống lại đám âm binh đến từ âm tào địa phủ này sao?
Không nghiên cứu đã đành, sau khi quan sát kỹ, sĩ khí của mọi người lại chịu ảnh hưởng lớn.
Thấy sĩ khí của mọi người xuống dốc liên tục, đại thúc què bèn lên tiếng: “Ta nghi ngờ… Bọn họ không phải âm binh, mà đã… Trúng cổ độc.”
“???”
Mọi người vốn còn đang nghĩ về chuyện sẽ phải chống lại cả âm tào địa phủ, Diêm La gì đó, ấy thế mà lời nói này lại như mở ra một con đường khác cho bọn họ.
“Xin chỉ giáo.”
Tất cả đều nhìn đại thúc què chân với ánh mắt đầy mong đợi.
“Theo như ta được biết, trong những điển cố, điển tích về âm binh, quỷ tướng, phần lớn bọn chúng đều chỉ có thể trở lại dương gian vào bàn đêm, hoặc vào ngày đặc biệt nào đó, không thể xuất hiện mọi nơi mọi lúc như thế này.
Còn nữa, âm binh quỷ tướng vốn có thể xác linh hồn của chính bọn chúng, chẳng cần phụ thuộc vào thi thể của người khác, cũng sẽ không phải dạng cứ thấy người là lao đến. Khi trước ta vẫn luôn cảm thấy không đúng lắm, nhưng vẫn chưa có được bao nhiêu chứng cứ. Tuy nhiên, bây giờ xem lại, chuyện này cũng chắc chắn được mấy phần. Không biết mọi người có để ý tới lớp lông tơ màu trắng của âm binh kia hay chăng?”
Mọi người vội gật đầu lia lịa, lớp lông tơ màu trắng trên khuôn mặt âm binh khắc sâu vào ấn tượng của mọi người, khó mà quên được.
“Lớp lông tư này có lẽ là một loại cổ độc trùng đó, có thể khiến người ta mất đi lý trí, không sợ đau đớn, chỉ có suy nghĩ tấn công vật sống.”
“Cái gì? Trong nhân gian có loại cổ trùng như vậy sao?”
Mọi người trố mắt nhìn nhau, bọn họ không biết gì về độc của Vu Tộc, nhưng nếu như trên đời này có thứ gì khiến người ta người không ra người, ma chẳng ra ma, vậy thì đó hiển nhiên là cổ trùng của Vu Tộc.
“Đương nhiên, chứng cứ quan trọng nhất là, khi ném âm binh vào nước, lớp lông tơ ấy sẽ biến mất. Sau khi không còn lớp lông tơ ấy, đám người kia sẽ tỉnh táo trở lại. Nhưng có lẽ lớp lông ấy đã găm sâu vào cơ thể của âm binh, nên nếu như rời khỏi mặt nước, nó sẽ mọc lại ngay.”
Có lẽ đây cũng là nguyên nhân khiến đám âm binh cứ gặp mưa là chạy, nước tuy có thể khắc chế âm binh nhưng cũng không phải trăm phần trăm. Hơn nữa, tuy bọn họ lúc tỉnh lúc mê, nhưng vẫn không thể tự điều khiển được cơ thể và suy nghĩ của mình, càng… không cứu được.
“Chẳng lẽ… Là người của núi Vu Tổ ra tay…”
“Các ngươi quên rồi sao, Tam Xá Khẩu đã biến thành trạm gác riêng của Vũ Văn Tuyển rồi.” Đại thúc chột nhắc nhở.
Khi bọn họ tới nơi vô chủ, kẻ đóng quân là người của Vũ Văn Tuyển, chứ không phải người dân của núi Vu Tổ.