Mọi người không ngừng ngẩng mặt nhìn trời, ai nấy đều chỉ mong ông trời hãy mau đoái hoài đến địa ngục trần gian này, mong kỳ tích xuất hiện trước mắt bọn họ.
Nhưng kẻ địch không ăn không ngủ, không mệt mỏi, nếu như đầu bọn chúng chưa lìa khỏi cổ, bọn chúng vẫn sẽ chiến đấu tới thời khắc cuối cùng.
Cơ quan của Mặc Giả tuy cũng chiếm được ưu thế lúc đầu trận chiến, nhưng dầu hỏa cũng chỉ có hạn mà thôi.
Còn cạm bẫy giăng ra cũng đã bị lấp kín cả rồi.
Chiến lược phòng thủ của Vũ Văn Kỳ là, giai đoạn đầu tiên dùng cạm bẫy, giai đoạn thứ hai mạnh mẽ chống trả.
Hiện giờ giai đoạn này đã kéo dài lâu lắm rồi, nếu để ý kỹ, hai tay của binh sĩ ở đây đều đã tê rần rồi.
Vũ Văn Kỳ vung tay: “Đổi người khác lên phía trước thủ thành! Đẩy xe nỏ tới đây!”
Vũ Văn Kỳ hạ lệnh, bắt đầu nghe được tiếng bánh răng kêu “lách cách”, từng chiếc xe nỏ lần lượt lăn bánh tiến về phía tường thành, đánh gục đám âm binh đang toan lao lên trường thành, mưa tên phía sau xe nỏ lập tức được phóng ra.
Đám âm binh bên dưới lập tức bị xuyên thành tổ ong vò vẽ.
Giai đoạn thứ ba trong chiến dịch phòng thủ của Vũ Văn Kỳ đã bắt đầu. Binh sĩ thủ thành sức cùng lực kiệt thấy có đồng đội tới thế chỗ, lập tức lui ra phía sau nghỉ ngơi.
Vũ Văn Kỳ cũng biết, so với đám âm binh không ăn không ngủ, không biết mệt mỏi kia, nhược điểm và chênh lệch lớn nhất của bọn họ là biết mệt, biết buồn ngủ!
Vì vậy, bọn họ đã phải nghĩ ngợi rất lâu mới nảy ra được ý tưởng này, để binh sĩ có thời gian nghỉ ngơi.
Nhưng cách này cũng không giải quyết được tận gốc, nếu ba ngày nữa vẫn còn chưa đổ mưa, chưa chắc bọn họ đã cầm cự được.
May mắn thay, có vẻ như ông trời đã nghe được lời thỉnh cầu của Vũ Văn Kỳ. Vào lúc sáng sớm, bầu trời bắt đầu đổ mưa, đám âm binh hung hãn kia cũng đã biến mất.
Nhưng Hắc Long Quân cũng không dám ngơi tay, thừa dịp âm binh rút lui, mọi người bắt đầu ra ngoài bố trí cạm bẫy, cơ quan lần nữa.
Bọn họ lấp đầy dầu hỏa ở hỏa trận dưới lòng đất, sau đó thu những cọc gỗ của mộc trận, tảng đá lớn của thổ trận về.
Trận mưa này sẽ không kéo dài quá lâu, bọn họ chỉ có thể nắm lấy thời cơ khôi phục lại trạng thái ban đầu của cơ quan và cạm bẫy.
Cứ như thế, Hắc Long Quân và âm binh bắt đầu một hồi ác chiến mới.
Quân số của âm binh giảm mạnh, cảm giác mệt mỏi trong người Hắc Long Quân cũng ngày một rõ rệt. Bọn họ vất vả lắm mới cầm cự được đến ngày thứ ba, thấy mây đen tụ lại càng lúc càng nhiều, nhưng mưa lại chẳng hề rơi.
Đại thúc què chân vô cùng sốt ruột, chỉ hận không thể lập đàn cầu mưa.
Ở nơi tiền tuyến, vì mây đen càng lúc càng dày, âm binh cũng cực kỳ sốt ruột, từng đợt tấn công cũng càng lúc càng mãnh liệt.
Lúc này ngay cả Vũ Văn Kỳ cũng đã đi lên tiền tuyến.
Mười vạn Hắc Long Quân này của hắn chỉ có hai vạn là tinh binh, còn lại đều là bá tánh gia nhập sau này, tự nguyện đứng lên bảo vệ đất nước, bọn họ chỉ được huấn luyện qua loa, đơn giản, kinh nghiệm chiến đấu chẳng có bao nhiêu.
Vũ Văn Kỳ chỉ đành để bọn họ ở tuyến hai tuyến ba làm binh lực dự phòng, nhưng dù đã như vậy, vẫn có hơn một vạn người thiệt mạng, hơn nữa những tử sĩ kia cũng rất có thể trở thành kẻ địch của mình.
Vì thế, Vũ Văn Kỳ vốn đã chẳng có nhiều binh lục, đừng nói tới hắn, ngay cả đám người đại thúc què cũng đang tham chiến, mỗi người điều khiển một cái máy bắn nỏ.
Trận chiến này dường như chẳng có nhịp dừng, cũng chẳng còn hy vọng, hai tay mọi người đều đã nhuộm đỏ máu quân địch nhưng vẫn không ngừng lại, cho đến khi sức cùng lực kiệt, ngã xuống trước mặt chiến hữu.
Hai ngày trước bọn họ còn có thể thay phiên nhau để nghỉ ngơi, nhưng tới ngày thứ ba, sức chiến đấu của mọi người dần yếu đi, cũng chẳng còn thời gian để nghỉ ngơi, hai mắt bọn họ đỏ bừng, rìu nặng cầm trên tay run rẩy như sắp rơi xuống đến nơi.
Vũ Văn Kỳ bỗng nhớ ra Bạch Quân Quân từng cho mình một bình nước, dặn hắn chỉ được uống vào thời khắc cuối cùng. Vũ Văn Kỳ bất chấp tất cả, móc bình nước giắt bên người bấy lâu nay ra, uống vài ngụm.
Điều khiến người ta không ngờ được là, nước này mát lạnh, hương vị ngọt thanh, vô cùng ngon miệng.