Người kia đưa tay ra hiệu, đám âm binh dưới trời mưa lập tức quay phắt người, theo hắn rời đi.
Đám người Vũ Văn Kỳ sức cùng lực kiệt nhìn âm binh rút lui, cuối cùng cũng được thở vào nhẹ nhõm.
Cuối cùng thì trời cũng mưa.
Nhưng đồng thời, con đê này cũng là nước cờ cuối cùng mà bọn họ có thể đi.
Tới khi âm binh quay lại đây, bọn họ sẽ hết cách.
Không sai, đây chính là cạm bẫy cuối cùng mà bọn họ bày ra, nếu tường thành đã không giữ được, bọn họ sẽ lập tức đập đê, để nước từ sông Nam Bắc chảy xuống hạ nguồn.
“Nếu mưa này rơi sớm một chút thì hay rồi.” Đại thúc cụt tay tỏ vẻ tiếc nuối.
Nếu vừa rồi trời mưa, có lẽ bọn họ đã có thể giữ được nước cờ này.
“Không thể nói như vậy được, nếu như mưa vẫn còn chưa xuất hiện, chúng ta thật sự dẫn đám âm binh đó tới đây, vậy thì sẽ lớn chuyện.”
Dù sao đứng ở đây sẽ trông thấy được thôn làng, nếu âm binh không tấn công bọn họ, mà đánh lén vào thông làng, vậy thì sẽ thành đại họa.
Đám âm binh này có thể nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn.
“Đi dọc bờ sông tìm xem có âm binh nào bị cuốn lên bờ không, nhất định phải bảo đảm không còn mầm họa.” Vũ Văn Kỳ dặn dò.
Hắc Long Quân vừa từ cõi chết trở về gật đầu lia lịa, bọn họ đứng dậy đi theo đoàn, bắt đầu đi dọc ven sông tìm kiếm.
Vũ Văn Kỳ và ba sư huynh đệ Mặc Giả đánh mắt nhìn nhau, bắt đầu họp hành suốt cả đêm thâm.
Đây là lần đầu bọn họ thật sự đối đầu với đám âm binh, có quá nhiều kinh nghiệm phải đúc kết lại.
Dù sao cũng nhờ trời mưa đúng lúc, bọn họ mới tranh thủ được ít ngày.
Mọi người trở lại lều lớn, quần áo còn chẳng kịp thay, vừa ăn uống vừa bàn luận.
“Cạm bẫy mà ba vị quân sự tạo ra vô cùng hữu dụng, dù sao chúng ta cũng đã chống đỡ được ba ngày.”
Tuy rằng bọn họ cũng có thiệt hại, thậm chí còn đánh mất cả nước cờ cuối cùng của mình, nhưng như vậy còn hơn thiệt hại toàn quân.
“Đám quái vật lông đen kia thật là đáng sợ, thay vì nói bọn chúng là âm binh, chẳng bằng nói là cương thi, là ác thú!”
“E rằng đây mới thực sự là Độc Nhân, đám lông tơ màu trắng kia chỉ là loài cấp thấp mà thôi.”
“Chỉ có mấy tên Độc Nhân mà đã đánh cho chúng ta tan tác, thậm chí còn ép chúng ta phải đánh nước cờ cuối cùng, sức mạnh như vậy đúng là không thể coi thường.”
“Tiếp theo đây chúng ta nên tiến hành thế nào đây?”
Bây giờ tường thành đã biến mất, chiến trường ngoài thành ắt cũng chẳng còn.
Tuy bây giờ bọn họ có vẻ như đã đầy lùi được âm binh, nhưng thật ra kẻ địch đã chiếm được vùng đất phía sau lớp tường thành rồi.
“Tới khi mưa tạnh, nước sông biến mất, e rằng chúng ta sẽ phải đánh thêm một trận ác liệt nữa.”
Nói tới đây, mọi người đều im bặt.
Khi trước phải đối phó với đám âm binh kia cũng đủ khiến người ta đau hết cả đầu, vừa nãy đám lông đen đáng sợ kia chỉ vung tay vài cái đã đánh cho Hắc Long Quân tơi tả. Mọi người không dám nghĩ tới cảnh tượng sau này, khi phải kháng chiến trường kỳ với bọn chúng.
“Xem ra chúng ta chỉ có thể nghĩ ra cách trong mấy ngày này thôi.”
Mọi người chỉ mong sao cho đợt mưa này kéo dài vĩnh viễn, và thời gian không gấp rút đến mức này.
Nhưng ai ai cũng biết, đây chỉ là chiến thắng tạm thời, sớm muộn gì cũng sẽ kết thúc.
Ba sư huynh đệ Mặc Giả vò đầu bứt tai nghĩ cách, Vũ Văn Kỳ giúp không được gì, chỉ có thể điều hành binh lính, tập hợp lại toàn bộ binh lính còn sống, sau đó phân tầng cấp cho bọn họ, để bọn họ thay phiên nhau tuần tra, để người không có nhiệm vụ được tranh thủ thời gian mà nghỉ ngơi, để toàn quân trở lại trạng thái tốt nhất.
Cũng không biết có phải liên quan đến nước thảo mộc kia hay không, mọi người đều thấy mình khỏe hơn trước rất nhiều, bây giờ cực kỳ có tinh thần, không hề mệt mỏi.