Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 1191 - Chương 1191. Xem Xét Lại Một Lần

Chương 1191. Xem xét lại một lần Chương 1191. Xem xét lại một lần

Không cảm thấy mệt mỏi, tất nhiên mọi người không hề có ý nghỉ ngơi.

Ai nấy đều tận dụng cơ hội để rèn luyện thân thể, hoặc là sửa chữa lại vũ khí bị hỏng hóc kia.

Trong lúc âm binh bị mưa lớn ngăn cản, nơi đây sóng yên biển lặng, Hắc Long Quân cũng bắt đầu cần mẫn, miệt mài xây dựng lại quân doanh.

Đáng ra mọi người định nhân lúc trời mưa để bén mảng tới quỷ vực, ám sát Vũ Văn Tuyển để cho hắn trở tay không kịp, ai ngờ Vũ Văn Tuyển lại phát động tiến công trước, hơn nữa đợt tiến công này còn ác liệt vô cùng, khiến cho kế hoạch của Hắc Long Quân đổ sông đổ bể.

Mọi người định lợi dụng mười ngày này để làm lớn một phen, vậy mà lại phải tranh thủ mười ngày này để gấp rút chuẩn bị cho trận đại chiến.

Tuy không ai muốn cơn mưa kia ngớt, nhưng chín ngày sau, hạt mưa vẫn ngày một nhẹ dần, sau đó ngưng hẳn.

Lạch sông mà bọn họ mở ra đã vơi dần do mưa ngớt, đám âm binh ở bờ bên kia cũng chuẩn bị đánh tới đây.

Khi đám âm binh xuất hiện trước chiến hào kia, chiếc kiệu kia cũng xuất hiện trước mắt bọn họ.

Người trên kiệu khiêng chầm chậm đứng dậy, sừng sững như thể trên đời này, hắn là duy nhất.

Người này là Vũ Văn Tuyển.

Vũ Văn Tuyển thờ ơ mà lại bễ nghễ ở bờ bên kia, tuy đã tiếp cận Hắc Long Quân, nhưng bọn chúng lại không xuất đầu lộ diện ngay.

Hắn ung dung đảo mắt nhìn bàn tay mình, bên trên ấy vẫn là những chiếc nhẫn nạm quái thạch, hắn vừa ngắm nhìn những chiếc nhẫn kia, vừa dồn khí xuống đan điền, dùng nội lực để phóng đại tiếng nói.

“Vũ Văn Kỳ, ngươi đừng trốn nữa, vùng phía đông này vốn là của ta, cho ngươi mượn chơi lâu như vậy là đủ rồi.”

Nói mới nhớ, vốn dĩ hắn cũng không rõ thế lực trốn ở đây thuộc về ai, ban đầu hắn còn tưởng đây là dư đảng của lão nhị và lão tam, mãi cho đến khi Vũ Văn Kỳ dùng cái danh Hà Thanh Hắc Long Quân để dấy binh khởi nghĩa, hắn mới nhận ra, thì ra kẻ năm lần bảy lượt ám sát hắn ở đây là Vũ Văn Kỳ.

Không ngờ tên thế tử cỏn con này còn biết giả heo ăn thịt hổ, bày ra được một trận cờ lớn như thế.

Đương nhiên, chuyện này cũng là nhờ công lao của tỷ tỷ hắn, Diêm trưởng quỹ.

Hiện giờ Diêm chưởng quỹ quang minh chính đại đứng về phía đệ đệ, mối quan hệ hợp tác của bọn họ cũng kết thúc, nên trở mặt thành thù rồi.

Đối với kẻ địch không đánh lại mình, Vũ Văn Tuyển bận tâm lắm, nhưng hắn không biết khi trước bọn họ bắt tay với nhau, Diêm chưởng quỹ này có âm thầm hiệp trợ gì cho Vũ Văn Kỳ hay không.

Nếu như có gì khiến hắn phải bận tâm, vậy thì đó chính là mạng của Diêm chưởng quỹ kia.

Trên đời này, tất cả những kẻ quay lưng lại với hắn, bất kể quen hay lạ, nữ hay nam, hắn đều phải diệt trừ.

“Nếu ngoan ngoãn đầu hàng, ta có thể nghĩ đến việc cho các ngươi ra đi thoải mái một chút. Nếu các ngươi vẫn định chống trả, thì đừng có trách ta ra tay tàn nhẫn!”

Lời Vũ Văn Tuyển nói xuyên qua con hào, truyền tới phía đối diện, nhưng bờ bên kia vẫn không có tiếng trả lời.

Vũ Văn Tuyển cười lạnh: “Trong mười ngày ngắn ngủi, ta không tin các ngươi bày ra được thiên la địa võng gì, cùng lắm cũng chỉ là giãy chết mà thôi, hà tất phải như vậy! Nếu các ngươi muốn chết, vậy thì đừng có trách ta, trở thành đám nô lệ nhất mực trung thành với ta đi!”

Cả thiên hạ này, chỉ có âm binh không thể phản bội hắn!

Vũ Văn Tuyển vừa cười như điên dại vừa phất tay lên. Dưới sự chỉ huy của hắn, đám âm binh bắt đầu khiêng từng tảng đá lớn, lấp đầy con hào mà bọn họ đã chuẩn bị, hòng mở đường bước qua.

Theo từng tiếng “tõm”, “tõm” của đá bị ném xuống hào, con hào càng lúc càng nông.

Cuối cùng, trên mặt nước bắt đầu có đá nổi, âm binh bắt đầu kêu gào lao về phía trước.

Chiếc kiệu khiêng Vũ Văn Tuyển cũng đi theo sau bọn chúng, chậm rãi sang bờ bên kia.

Cạm bẫy sao? Hắn không sợ.

Dù sao âm binh cũng chẳng biết đau đớn, không có gì ngăn cản được bọn họ cả.

Bình Luận (0)
Comment