Căn phòng dưới lòng đất lấy được ở Pháp Hoa Tự lần trước được dùng để tích trữ vũ khí do Vũ Văn Tuyển lén lút chế tạo ra, sau khi cho Vũ Văn Kỳ toàn bộ số vũ khí kia thì căn phòng này vẫn luôn bỏ không.
Bây giờ xem như cũng có nơi dụng võ rồi.
Bọn họ chẳng băn khoăn gì cả, nhét tất cả vàng bạc châu báu vào bên trong.
Có điều dù sao quốc khố cũng là quốc khố, chẳng mấy chốc căn phòng dưới lòng đất của bọn họ đã được lấp đầy nhưng mà vẫn còn một phần ba đồ trong quốc khố vẫn chưa được lấy đi.
May mà lúc đầu bọn họ đã tiêu hao gần hết đồ đạc trong căn phòng thứ nhất nên bây giờ căn phòng đó cũng trống không.
Cho nên những thứ này gần như cũng đủ để lấp đầy căn phòng thứ nhất.
Đợi đến lúc chuyển sạch quốc khố rồi, lúc này hai người mới tiếp tục làm chuyện chính của mình.
Giết âm binh.
Sau khi xử lý sạch sẽ toàn bộ âm binh ở nơi này, Lý Văn Li không hề do dự mà phóng hỏa đốt cháy hoàng cung tràn ngập virus chết người này.
Đương nhiên, không chỉ hoàng cung, nghiêm khắc mà nói thì nên thiêu hủy toàn bộ mảnh trời đất này, đợi vài năm nữa rồi hẵng cân nhắc đến việc trở lại nơi đây.
Dù sao nơi này đã bị âm binh phá hoại rất nghiêm trọng, đừng nói Tiểu Vũ, cho dù dốc hết sức mạnh của toàn bộ người có dị năng thì cũng không có cách nào khôi phục Hoàng đô trở lại dáng vẻ ngày xưa trong một thời gian ngắn được.
Cho nên dời đô là lựa chọn tốt nhất.
Khi ánh lửa hừng hực của Hoàng đô bùng cháy, những người sống sót ở bốn chợ Đông Tây Nam Bắc bắt đầu rục rịch.
Bọn họ cẩn thận từng li từng tí đi ra khỏi nơi mình đã ở hơn bốn tháng, đường phố toàn là thi thể của âm binh làm cho bọn họ gặp ác mộng bất kể ngày hay đêm.
Mà lúc này ngọn lửa hừng hực đang bốc lên từ Hoàng cung xa tận chân trời, tất cả mọi người đều không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ lờ mờ cảm thấy dường như mây đen vẫn bao phủ trên đỉnh đầu bọn họ đang dần dần tiêu tán.
Triệu Tiểu Miêu cũng không biết rốt cuộc ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy ánh lửa tận trời bên phía Hoàng cung, trực giác nói cho nàng ta biết không ổn, nàng ta bảo tất cả tay chân thu nạp được ở bên cạnh tụ tập lại để ứng phó với toàn bộ những gì chưa biết.
Trên thực tế dự cảm của Triệu Tiểu Miêu quả thật không sai chút nào, hai người đi tới từ trong ánh lửa chính là hai người quen cũ của nàng ta.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li.
Nhìn thấy bọn họ đi tới từ trong ánh lửa, trên khuôn mặt Triệu Tiểu Miêu cũng lộ ra vẻ quỷ dị.
“Không nghĩ tới còn có thể gặp lại các ngươi một lần nữa, nói ra thì thỉnh thoảng đêm khuya lúc nằm mơ ta vẫn cảm thấy rất đáng tiếc, lo lắng các ngươi đã chết ở một xó xỉnh nào đó mà làm cho ta không thể báo thù được. Xem như ông trời đối đãi với ta không tệ, cuối cùng vẫn cho ta có cơ hội làm thịt các ngươi.”
Bạch Quân Quân nghi hoặc: “Rốt cuộc chúng ta có thù oán gì vậy?”
Con người vặn vẹo đến mức này thì thật đúng là không thể dùng lẽ thường để giải thích được.
Triệu Tiểu Miêu cũng nhếch môi cười: “Người không thù không oán chết uổng trong thiên hạ nhiều lắm, có thù hay không thù thì có liên quan gì? Tóm lại một câu không vừa mắt là có thể giải thích tất cả, ta nhìn ngươi không quen mắt, chỉ đơn giản như vậy thôi.”
“Vậy người khác thì sao? Những người bị các ngươi ném vào trong ổ âm binh cũng là bởi vì lí do này sao?”
“Đúng.” Triệu Tiểu Miêu bình tĩnh gật đầu: “Dù sao thời buổi loạn lạc, tránh được hôm nay cũng trốn không được ngày mai, còn không bằng chết sớm cho xong, thậm chí làm âm binh còn có thể đạt được bất tử, có gì không thể?”
Bạch Quân Quân hơi nheo mắt lại, mẫn cảm nhận ra trong lời nói của Triệu Tiểu Miêu có ẩn ý.
Từ lúc ban đầu, đứa trẻ kia nói quán rượu Đông Thăng trắng trợn vơ vét của cải, thu phí bảo hộ, nếu không sẽ xem mạng người như cỏ rác, nàng vẫn luôn cảm thấy rất nghi hoặc.
Tại thời buổi loạn lạc này, Triệu Tiểu Miêu cần nhiều vàng như vậy để làm gì?
Mà bây giờ nàng ta vừa nói như vậy, Bạch Quân Quân đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác.
Chỉ sợ Triệu Tiểu Miêu nhân cơ hội vơ vét của cải là giả, vẫn luôn tạo ra nguồn âm binh cuồn cuộn không ngừng cho Vũ Văn Tuyển mới là thật.
Hẳn là nàng ta không biết Vũ Văn Tuyển đã chết nên vẫn còn ở hậu phương tiếp tục tạo ra phiền toái.