Nói mới nhớ, tuy rằng Triệu Tiểu Miêu làm việc ở quán rượu Đông Thăng, nhưng không phải nàng ta là người của Vũ Văn Tuyển đó sao?
Dù sao quán rượu Đông Thăng ở nơi này cũng chẳng giống quán rượu Đông Thăng ở vùng phía đông, mà đã sớm bị Vũ Văn Tuyển thâu tóm rồi.
Vì thế, người ra hiệu lệnh cho Triệu Tiểu Miêu không phải là Diêm chưởng quỹ, mà là Vũ Văn Tuyển.
Đương nhiên, chuyện này cũng rất hợp lý, từ khi Vũ Văn Tuyển xuất hiện, có rất nhiều kẻ đi theo ủng hộ hắn, bọn họ đều lui tới quán rượu Đông Thăng, điều này cũng rất dễ hiểu.
Vì thế, ánh mắt Bạch Quân Quân nhìn Triệu Tiểu Miêu có thêm mấy phần không khách khí khi đối đãi với người ngoài.
Suy cho cùng, không phải người cùng một thuyền, ắt sẽ hai lòng, khi ấy biết rõ âm binh nguy hiểm nhưng vẫn không ngần ngại đẩy đồng loại của mình vào hố lửa, thậm chí còn lừa người khác rằng trở thành âm binh sẽ được trường sinh bất tử.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu thật sự là như vậy, tại sao nàng ta không để bản thân được trường sinh bất tử trước đi? Rõ ràng là nàng ta vẫn có đầu óc, chỉ là không muốn chết mà thôi.
Bạch Quân Quân không vòng vo nữa mà nói thẳng: “Nếu như đã tới nước này, vậy thì chẳng còn gì để nói cả, khi trước ta nên giết ngươi, vậy thì đã không có nhiều người vô tội phải bỏ mạng như thế này.”
Dứt lời, nàng cầm Chu Quỷ trong tay, tiến vài bước về phía Triệu Tiểu Miêu, đám đô vật phía sau Triệu Tiểu Miêu thấy vậy thì lập tức lao ra đằng trước, bảo vệ Triệu Tiểu Miêu ở phía sau.
Bạch Quân Quân bật cười: “Khi bà đây lăn lộn trên sa trường, không biết nhà ngươi còn đang nghịch cát ở xó xỉnh nào ấy.”
Vừa nói, nàng vừa lao về phía này, Lý Văn Li phối hợp với nàng rất ăn ý, trước mắt bây giờ đều là người thường, cho dù võ lực có cao đến đâu cũng chẳng làm gì được đại tiểu thư.
Vì thế hắn cũng chẳng định ra tay, chỉ đứng một bên uy hiếp mà thôi.
Dù sao đại tiểu thư cũng rất lâu rồi chưa đánh nhau với ai, hẳn là nàng cũng khó chịu lắm rồi.
Thật ra nói như vậy cũng chẳng sai, đúng là đã rất lâu rồi Bạch Quân Quân không có được khoái cảm khi đánh nhau với người khác, nàng không thèm dùng dị năng, chỉ cầm mỗi Chu Quỷ để chém giết cho đã tay.
Khi xưa Triệu Tiểu Miêu đã từng chứng kiến Bạch Quân Quân đối phó với giặc cỏ, nhưng khi đó nàng ta vừa hốt hoảng vừa sợ hãi, không để ý được bao nhiêu, nhưng bây giờ tư duy đã thay đổi nhiều như vậy, hai mắt cũng tinh tường hơn rất nhiều.
Cũng vì sự tinh tường ấy, nàng ta nhanh chóng bị sự hung ác của Bạch Quân Quân làm cho khiếp đảm.
Đao của Bạch Quân Quân như thể mọc ra hai mắt, nàng không cần so chiêu với người khác, cũng chẳng cần chặn đòn, hai mắt quét đến đâu, lưỡi đao lia đến đấy, lần nào cũng cứa vào chỗ hiểm.
Cho dù bên cạnh nàng ta có rất nhiều tên đô vật, đám này đối phó với âm binh thì dư sức, nhưng khi đối mặt với Bạch Quân Quân, không hiểu sao bọn họ cứ như bị điểm huyệt, động tác nào cũng chậm rì rì, bọn họ như con cá nằm trên thớt, mặc cho kẻ khác phanh thây.
“Các ngươi đang làm gì đó! Mau nhanh hơn đi chứ! Không trông thấy ả ta lao tới sao!” Triệu Tiểu Miêu tức không chịu được mà đứng một bên gào rú.
Đám đô vật kia than ngắn thở dài, ai cũng nói võ công trong thiên hạ, khó đối phó nhất là tốc độ, bây giờ bon họ cũng coi như trăm nghe không bằng một thấy.
Nữ nhân trước mắt này thật là đáng sợ, trước nay bọn họ chưa thấy cao thủ võ lâm nào trong thiên hạ đạt được tốc độ đáng nể như nàng cả.
Bọn họ đâu có cố tình chậm lại, rõ ràng là do nữ nhân này quá nhanh, nên từ ngoài nhìn vào, trông bọn họ mới chậm rì rì vậy thôi.
Đám đô vật này tìm đến nhau vốn là để bảo toàn tính mạng.
Hiện giờ tính mạng đang phải chịu uy hiếp, tất nhiên bọn họ không thể liều mạng vì Triệu Tiểu Miêu vào thời điểm này nữa. Vì thế, đám người còn lại trố mắt nhìn nhau, sau đó chạy tứ tán. Chỉ trong nháy mắt, Triệu Tiểu Miêu được vây kín mít bỗng dưng mất đi chỗ dựa.
Triệu Tiểu Miêu hoảng loạn nhìn đám người kia: “Các ngươi đi đâu vậy! Đứng lại! Các ngươi không được chạy!”
Nhưng đám người đó lại chẳng có hơi đâu mà quan tâm tới Triệu Tiểu Miêu, trời đất bao la, mạng người là lớn nhất. Ở thời loạn này, sống được đã chẳng dễ dàng gì, đâu cần phải nộp mạng vì mối tư thù cá nhân đó của Triệu Tiểu Miêu.