Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 1219 - Chương 1219. Hoàng Đô Hiu Quạnh

Chương 1219. Hoàng đô hiu quạnh Chương 1219. Hoàng đô hiu quạnh

Đám người kia chạy trốn rất mau, nhưng Lý Văn Li lại nở nụ cười quái dị: “Gây ra phiền phức lớn như vậy cho hoàng đô mà vẫn còn muốn sống sao, như vậy chẳng khác nào không xem luân thường đạo lý ra gì. Bây giờ ta sẽ thay trời hành đạo, tiễn các ngươi một đoạn.”

Nói Lý Văn Li tung người đuổi theo.

Lý Văn Li đuổi theo đám người đang chạy tứ phía, Bạch Quân Quân lập tức xuất hiện ngay trước mặt Triệu Tiểu Miêu.

Triệu Tiểu Miêu biết mình đã chẳng làm được gì, tức khắc quỳ xuống xin tha: “Ta biết sai rồi, ta xin lỗi, ta biết sai rồi, cầu xin ngươi hãy nể tình xưa nghĩa cũ, xin hãy tha cho ta một mạng đi. Ta cũng chỉ bị ép mà thôi, ta trúng cổ độc, nếu không làm theo mệnh lệnh của Vũ Văn Tuyển, độc trong người sẽ phát tác, ta sẽ mất mạng, ta cũng không còn cách nào cả.”

Triệu Tiểu Miêu rưng rưng nước mắt, giọng nói có vẻ run run, nàng ta diễn ra điệu bộ đáng thương và mềm yếu vô cùng nhuần nhuyễn, phàm là nam nhân, ai cũng sẽ mủi lòng trước khuôn mặt này.

Nhưng đáng tiếc, người đang nói chuyện với nàng ta là Bạch Quân Quân.

Bạch Quân Quân lạnh lùng nhìn nàng ta: “Chiêu này của ngươi chẳng có tác dụng gì với ta, ai cũng phải chịu trách nhiệm vì hành động của mình cả, ngươi cũng như thế. Nếu khi trước đã lựa chọn bước trên con đường này, vậy thì người phải lường trước sẽ có ngày mất mạng.”

“Vậy tức là ngươi vẫn muốn giết ta!” Triệu Tiểu Miêu phẫn nộ, nàng ta đột nhiên ra tay. Ở cổ tay áo của nàng ta xuất hiện một chiếc nỏ ngắn, nàng ta giơ tay lên, mũi tên trên nỏ lập tức lao về phía Bạch Quân Quân.

Bạch Quân Quân vung Chu Quỷ lên múa một đường, nhẹ nhàng chắn được ám khí. Sau đó nàng chẳng nể tình chút nào mà vung một đao nữa, đầu của Triệu Tiểu Miêu lìa khỏi cổ.

“Vai ác… Chết vì nói nhiều.”

Đầu của Triệu Tiểu Miêu rơi xuống đất, dư đảng cuối cùng của Vũ Văn Tuyển ở hoàng đô nay đã bị dẹp tan.

Bây giờ Bạch Quân Quân mới bắn pháo sáng để phát tín hiệu.

Đoàn người hạ trại ở phía xa hoàng đô ngày nào cũng nghển cổ lên đợi tín hiệu. Cuối cùng, sau hơn bảy ngày, trên bầu trời chỉ toàn mây đen và khói xám của hoàng đô, rốt cuộc cũng tỏa ra một làn khói bảy sắc cầu vồng.

Nhìn làn khói bảy sắc kia, mọi người hứng chí hô to.

“Lão đại đang gọi chúng ta đó! Nhổ trại! Xuất phát!”

“Ồ hô!!!”

Mọi người vui mừng đứng dậy, bắt đầu thu dọn đồ đạc, ùa vào hoàng đô.

Mấy ngày nay dựng trại ở đây, ngoài mấy âm binh đi lạc từ hoàng đô, bọn họ khong trông thấy gì cả.

Đương nhiên, mấy hôm trước còn có âm binh lác đác xung quanh đây, nhưng mấy ngày sau bọn họ lại chẳng thấy bóng dáng âm binh đâu cả. Đoàn người sắp chán chết đến nơi rồi.

Nhưng đã hứa với thần linh rằng chỉ được dựng trại ở nơi này, mọi người cũng không dám rời đi.

May mắn thay, cuối cùng cũng đã trông thấy khói báo hiệu, nếu không bọn họ cũng chẳng biết nên trải qua đêm nay như thế nào nữa.

Hơn một ngàn người dùng tốc độ nhanh nhất để thu dọn hành lý, nhổ trại, sau đó lũ lượt tiến vào hoàng đô.

Khi bọn họ vào thành, hai bên đường phố trống trải không có lấy một bóng người. Đối với người của tộc Thôn Hỏa mà nói, bọn họ chưa từng đặt chân tới hoàng đô, nên cũng chẳng thấy có gì khác biệt.

Nhưng đối với Vũ Văn Loan Phi, hoàng đô chính là quê nhà của hắn, hắn còn quen cửa quen nẻo nơi này hơn cả huyện Anh.

Nhưng trước mắt hắn là gì đây?

Cả thành đâu đâu cũng là phế tích, chẳng có lấy một bá tánh, đường phố ngựa xe như nước, áo quần như nêm khi xưa giờ đã chẳng còn lại gì ngoài sự đổ nát, hoang tàn.

Vũ Văn Loan Phi nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng vô cùng khó chịu.

Văn Nhân Phinh Đình tinh tế nắm lấy tay hắn, lẳng lặng khích lệ hắn.

Vũ Văn Loan Phi cảm nhận được sự quan tâm của thê tử, hắn miễn cưỡng nở nụ cười, dịu dàng đáp: “Yên tâm, ta không sao hết, đã buông bỏ từ lâu rồi.”

Mọi người đang nói chuyện thì bỗng nghe thấy cuối phố có tiếng người, ai nấy đều rút đao cảnh giác, nhưng vừa ngẩng đầu đã trông thấy Lý Văn Li và Bạch Quân Quân đi tới.

Trông thấy bóng dáng quen thuộc, mọi người cũng buông lỏng sự đề phòng, thở phào nhẹ nhõm: “Đang định đi tìm các ngươi đó!”

Bình Luận (0)
Comment