Mọi người ăn mừng thắng lợi, còn chưa kịp phát biểu cảm nghĩ và ôn lại chuyện xưa, Lý Văn Li và Bạch Quân Quân đã bắt đầu bố trí nhiệm vụ.
Đoàn người chia ra thành bốn năm nhóm khác nhau đi tuần tra khắp hoàng đô.
Bảy người đội mang theo hai trăm người tuần tra, lùng sục khắp phố lớn, ngõ nhỏ, tiêu diệt hết toàn bộ âm binh.
Bốn trăm người còn lại đi thăm nom, gõ cửa từng nhà, tìm kiếm người còn sống, và dọn dẹp đường phố cho sạch sẽ.
Chẳng bao lâu sau, người dân tộc Thôn Hỏa chật ních khắp hoàng đô.
Còn về phần Lý Văn Li và Bạch Quân Quân, bọn họ đưa đám nữ quyến và đám người Đan Hạc tiên sinh đi về phía phủ của tể tướng Văn Nhân.
Khi Văn Nhân Phinh Đình trông thấy phố phường quen thuộc, cùng với cửa nhà càng lúc càng gần, đáy lòng nàng ta mơ hồ sinh ra chút gì hy vọng.
Nàng ta kìm nén nỗi lòng mình, chầm chậm đi theo bọn, tới cửa phủ nhà mình, cuối cùng nàng ta cũng không nhịn được nữa mà khóc như mưa.
Đặc biệt là khi trông thấy một ông lão với vóc người tiều tụy bước ra ngoài, Văn Nhân Phinh Đình lại càng không kìm lòng nổi, toàn thân bủn rủn mà ngã ngửa ra sau.
Nếu không phải Vũ Văn Loan Phi tay chân nhanh nhẹn, vội vàng nhoài người ra đỡ thê tử thì nàng ta đã ngã ngồi dưới đất rồi.
Tể tướng Văn Nhân gặp lại được con gái, trong lòng ông cũng rất cảm động, khuôn mặt hiếm khi để lộ cảm xúc ra bên ngoài này cũng giàn giụa nước mắt.
Khi trước, Vũ Văn Loan Phi thoát được kiếp nạn ở vùng phía đông, ít nhiều gì cũng nhờ tể tướng Văn Nhân ở bên cạnh đại hoàng tử, sau đó phái gián điệp đi truyền tin, Văn Nhân Phinh Đình mới nhận được tin tình báo.
Nhưng về sau, Vũ Văn Loan Phi và Văn Nhân Phinh Đình biệt tăm biệt tích ở vùng phía đông, tể tướng Văn Nhân cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh rồi.
Không ngờ sau một mùa đông tăm tối, cha con họ vẫn còn cơ hội được gặp lại nhau.
Tể tướng Văn Nhân tuổi tác đã cao, tướng đi run rẩy loạng choạng, Vũ Văn Loan Phi ôm thê tử chạy như bay về phía ông ta, sau đó cả hai cùng quỳ xuống.
Nhất thời, hai bên chẳng ai nói lời nào, chỉ xúc động lau nước mắt.
Bây giờ phía sau tể tướng Văn Nhân vẫn còn rất nhiều đại thần trong triều đại cũ. Trông thấy Vũ Văn Loan Phi và Văn Nhân Phinh Đình, bọn họ cũng cực kỳ kích động
Bấy lâu nay bọn họ vẫn luôn trăn trở, không biết tương lai của nước Bạch Câu sẽ đi về đâu.
Bởi hoàng đô bị âm binh quấy phá, mọi người sống trong loạn lạc, không hề hay biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Nếu không phải Lý Văn Li và Bạch Quân Quân tiến vào hoàng đô, bọn họ cũng chẳng biết Vũ Văn Tuyển đã đưa phần lớn quân lực của mình tới vùng phía đông rồi.
Từ khi Lý Văn Li và Bạch Quân Quân bắt đầu khởi hành, bọn họ đã vắt óc nghĩ xem bãi chiến trường này nên thu dọn như thế nào.
Nhà không thể một ngày không có chủ, nước không thể một ngày không vua, ngôi vị hoàng đế này nên để ai thừa kế mới phải?
Đang trong lúc rối ren, Vũ Văn Loan Phi và Văn Nhân Phinh Đình lại từ trên trời giáng xuống, chẳng trách đám đại thần lại kích động như vậy.
Hiện giờ, họ Vũ Văn vẫn còn chưa tuyệt tư, vậy thì thiên hạ này vẫn còn chưa tới bước đường cùng.
Nhưng sau khi nghe ra được tiếng lòng của các quan đại thần trong triều, Vũ Văn Loan Phi dựng hết cả tóc gáy.
Hắn liên tục xua tay: “Các vị đại thúc đại bá, mọi người tha cho ta đi.”
“???”
Các đại thần đều không hiểu cho lắm.
“Hiện giờ ngôi vị hoàng đế này chỉ còn một mình người là ngồi lên được, cũng sẽ chẳng còn ai đứng ra tranh đoạt với người, người còn thoái thác làm gì nữa?”
“Người nhìn nơi này đi, đâu đâu cũng là phế tích, bây giờ không phải lúc để đùn đẩy trách nhiệm, gánh nặng trên vai ai thì người đó phải gánh đi thôi!”
“Không không không…” Vũ Văn Loan Phi nghiêm mặt nói: “Vẫn còn một vị vua hiền đúng như các ngươi chờ mong, nhưng người ấy không phải ta, bây giờ hắn vẫn còn đang thu dọn bãi chiến trường ở phía đông, các ngươi ở đây chuẩn bị rước hắn về thành cho long trọng, đợi hắn tới hoàng đô là được.”
“???”
Đại thần trong triều trố mắt nhìn nhau, kể cả tể tướng Văn Nhân cũng không giấu nổi vẻ khó hiểu.
Ông ta nhìn về phía con gái mình mà hỏi: “Phinh Đình, hiền tế đang nói gì thế?”