Văn Nhân Phinh Đình bị chỉ mặt gọi tên cũng không vội trả lời ngay, mà đề nghị nói chuyện riêng với tể tướng Văn Nhân.
Nhà Văn Nhân vốn đã là một đại sĩ tộc, nên cũng rất quen với mấy việc cần “nói chuyện riêng” như thế.
Tể tướng Văn Nhân biết con gái đang có chuyện hệ trọng cần nói, bèn gật đầu đồng ý.
Hai người tới thư phòng, Văn Nhân Phinh Đình lập tức quỳ xuống trước mặt tể tướng Văn Nhân.
Tể tướng Văn Nhân kinh ngạc: “Con gái, con làm gì vậy?”
“Con gái bất hiếu, không thể kéo dài vinh quang gia tộc, giúp đỡ nhà Văn Nhân được rạng danh trên quan lộ thênh thang.”
Tể tướng Văn Nhân sửng sốt, bỗng dưng nhớ ra lời mình nói với Văn Nhân Phinh Đình vào ngày nàng ta xuất giá.
Khi đó, nước Bạch Câu tuy vẫn còn rối ren, nhưng còn chưa mất khống chế như bây giờ.
Ông ta không màng đến ý nguyện của con gái, khăng khăng gả nàng ta cho Vũ Văn Loan Phi, chính là để giữ vững cơ nghiệp trăm năm của gia tộc Văn Nhân, để con cháu trong gia tộc đời đời được sống bình an, vinh hoa phú quý.
Không ngờ đã qua ba năm, vậy mà con gái ông ta vẫn ghi tạc trong lòng, thậm chí bây giờ còn vì cảm thấy có lỗi mà quỳ xuống cầu xin ông ta thông cảm.
Tể tướng Văn Nhân cắn rứt vô cùng, xót xa hỏi: “Hắn… Đối xử với con không tốt sao?”
Không chờ Văn Nhân Phinh Đình kịp trả lời, tể tướng Văn Nhân đã thở dài thườn thượt: “Thật ra ta cũng đâu phải không biết, bản tính con trời sinh lương thiện, lại nhạy cảm, vẻ mặt yếu đuối, nhưng trong lòng lại mạnh mẽ. Vũ Văn Loan Phi tuy cũng là kẻ sáng sủa, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng chẳng ra gì, con ở bên người như vậy, sao có thể đồng vợ đồng chồng được chứ? Lúc trước là do ta ích kỷ, vì để giữ chức quan, duy trì gia tộc Văn Nhân mà không tiếc gả con cho hắn. Hiện giờ cảnh còn người mất, mà ta cũng đã nhìn thấu quan trường. So với tranh đấu hiểm ác nơi triều đình, ta thà sống cuộc đời cày cuốc, trồng trọt còn hơn. Thôi bỏ đi, bây giờ phụ thân sẽ làm chủ cho con, để còn với Vũ Văn Loan Phi hòa li! Trách nhiệm với gia tộc Văn Nhân, con không cần gánh vác nữa, hãy đi tìm nam nhân mà mình thật lòng yêu thương, sau đó xuất giá, hầu chồng dạy con cho tốt, tận hưởng cuộc sống bình thường là được rồi.”
“???” Văn Nhân Phinh Đình vốn chỉ định nói rằng nàng ta và Vũ Văn Loan Phi không có ý muốn can thiệp chuyện triều chính, chỉ muốn sống cuộc sống bình thường. Ai ngờ lại để xảy ra hiểu lầm tai hại, khiến tể tướng Văn Nhân nghĩ rằng nàng ta chẳng có tình cảm gì với Vũ Văn Loan Phi.
Văn Nhân Phinh Đình xua tay, định giải thích rằng mình còn chưa nói hết, vậy mà cánh cửa lại bật mở.
Vũ Văn Loan Phi vừa kêu gào vừa lao vào bên trong mà quỳ.
“Nhạc phụ đại nhân! Có chuyện gì từ từ nói, xin người đừng ép con và Phính Đình hòa li!”
“???”
Tể tướng Văn Nhân nghe thế thì cũng ngẩn cả người.
Sao hai đứa trẻ này lại như vậy!
Một người muốn rũ bỏ trách nhiệm, một người lại không chịu hòa li, ông ta khó xử lắm đó.
“Phinh Đình à, nể tình con chúng ta, nàng hãy mau nói tốt với ta mấy câu, nếu không nhạc phụ đại nhân sẽ hiểu lầm đó.”
“Hả? Con sao?” Tể tướng Văn Nhân lại cả kinh.
Lúc này Văn Nhân Phinh Đình bình tĩnh lại được đôi phần, nàng có hơi ngượng ngùng, đưa tay sờ bụng, nói với phụ thân:
“Phụ thân, là lỗi của Phinh Đình vì không nói rõ ngọn ngành. Người hiểu lầm rồi, con và phu quân rất êm ấm, chúng con tình đầu ý hợp, tâm ý tương thông. Ý của Phinh Đình là phu quân không muốn can dự triều chính, con cũng bằng lòng theo chàng quy ẩn nơi núi rừng. Vì thế, thân là trưởng nữ của gia tộc Văn Nhân, con lại chẳng thể đem lại lợi lộc gì cho gia tộc, con cảm thấy thẹn với người, thẹn với họ Vũ Văn.”
Vũ Văn Loan Phi ở bên cạnh cũng gật đầu lia lịa: “Chúng con thật sự rất êm ấm, son sắt một lòng.”
Tể tướng Văn Nhân nghe thấy vậy thì cùng dở khóc dở cười: “Hai đứa các con… Ài...”
Nhưng nói tới nói lui, áy náy trong lòng ông ta cũng đã vơi đi rất nhiều. Dù sao thì mối hôn sự này, con gái của ông ta cũng không phải người không hài lòng, hiện giờ đạt được kết thúc viên mãn như vậy, cũng đã là niềm vui ngoài ý muốn rồi.