Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 1222 - Chương 1222. Người Tốt Số Nhất

Chương 1222. Người tốt số nhất Chương 1222. Người tốt số nhất

Văn Nhân Phinh Đình trong người có mang, tất nhiên không thể để nàng ta quỳ nữa.

Tể tướng Văn Nhân vội vàng ảo nữ nhi đứng dậy, đi tới ghế dựa ngồi, sau đó lại oán trách:

“Con đó, con hoài thai rồi mà còn chạy đôn chạy đáo khắp nơi, bên ngoài nguy hiểm như vậy, ngoan ngoãn ở lại nơi vô chủ dưỡng thai không được hay sao.”

Văn Nhân Phinh Đình mỉm cười ngượng ngùng, nàng cũng chỉ mới phát hiện ra mình có thai mà thôi.

Đan Hạc tiên sinh nói thai nhi vừa tròn một tháng.

Tức là đứa bé đã xuất hiện trước khi bọn họ rời khỏi nơi vô chủ.

Nhưng khi đó nàng chẳng cảm thấy gì cả, biết mọi người đều phải ra ngoài chơi xuân, thì nàng cũng cứ vậy mà đi theo.

May mắn thay, dọc đường đi vô cùng thuận lợi, không gặp phải gian khổ, hơn nữa đám nữ quyến bọn họ đều không cần phải lên tiền tuyến. Bọn họ không cần đánh đám, giết chóc, đợt này ra ngoài quả đúng là “chơi xuân”, không khác gì cả.

Khi Đan Hạc tiên sinh nói nàng ta có tin mừng, nàng ta còn ngây ra một lúc, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.

Tể tướng Văn Nhân nghe vậy thì cũng không nhịn được cười, gật đầu lia lịa bảo: “Như vậy cũng khá tốt, các ngươi con không cần phải gánh vác trách nhiệm gì nữa. Nếu đã không có lòng muốn trị quốc, vậy thì đại thần có khuyên nữa cũng chẳng được gì, nếu thực sự đã có người nối nghiệp, vậy thì con cứ đi đi. Vừa hay, ta cũng đã tới tuổi cáo lão hồi hương, tới khi chuyện ở đây được giải quyết ổn thỏa, ta sẽ theo các con tới nơi vô chủ, sống cuộc sống yên bình, bồng cháu, chăm con.”

“Nhạc phụ thật là tuyệt! Con nhất định sẽ hiếu kính với người như cha ruột của mình.”

“Ha ha, được thôi.”

Năm đó khi quốc sư phê mệnh đã từng nói, trong vô số đứa con của tiên hoàng, Vũ Văn Loan Phi này là có số mệnh tốt nhất. Cũng vì lý do ấy, tiên hoàng luôn yêu chiều Vũ Văn Loan Phi hơn đôi chút.

Bây giờ nhìn lại, quả đúng là như vậy.

Trong vô số hoàng tử, cũng chỉ có Vũ Văn Loan Phi còn sống, hơn nữa lại còn có vợ con đề huề, hạnh phúc mỹ mãn.

Vẫn còn khá nhiều bá tánh may mắn sống sót như tể tướng Văn Nhân.

Hoàng đô to lớn này có hơn ba mươi vạn người, hiện giờ chỉ còn chưa đến ba vạn người.

Những người khác đều đã trở thành âm binh.

Những người đang ẩn náu trong nhà kia nghe thấy ngoài đường có tiếng hô hoán không ngừng: “Âm binh đã lui, nguy cơ đã hết, nếu còn người sống, tức tốc ra đây.”

“Âm binh đã lui, nguy cơ đã hết, nếu còn người sống, tức tốc ra đây.”

“Âm binh đã lui, nguy cơ đã hết, nếu còn người sống, tức tốc ra đây.”

Này từng tiếng thét to như thể tiếng gà gáy sáng.

Mọi người không kìm lòng được mà vểnh tai lên nghe. Ban đầu vẫn có người bán tín bán nghi, mãi về sau mới có người phản ứng lại.

Trong hầm tối, xó bếp, xà ngang, nơi nào cũng xuất hiện động tĩnh. Theo tiếng động, mọi người cũng dần xuất hiện.

Đã lâu lắm rồi bọn họ chưa dám bước ra ngoài.

Mấy tháng nay đường phố bị âm binh xâm chiếm, khắp nơi đều là âm binh lớn tiếng gào rống, kèm thêm cả tiếng người bị phanh thây xẻ thịt. Nhưng trên phố bây giờ ngoài người sống ra thì chẳng còn gì khác.

Ban đầu mọi người vô cùng sửng sốt, sau đó mới kịp phản ứng lại, quả nhiên, bọn họ đã được cứu rồi, âm binh đều đã biến mất.

Nhờ đó, càng lúc càng nhiều người lũ lượt nhào ra đường phố, mọi người hoan hô, vui vẻ khoa chân múa tay góc chút bầu không khí.

“Ông trời có mắt, cuối cùng âm binh cũng lui rồi!”

“Hu hu hu hu… Cha, mẹ! Âm binh lui rồi! Con trai được sống rồi!”

“Hu hu hu hu…”

Chẳng mấy chốc, tiếng khóc xung quanh hoàng đô đã vang khắp chốn.

Cứ như thế, cuối cùng mọi người cũng đã cứu được rất nhiều nạn dân.

Lý Văn Li và Bạch Quân Quân không muốn kể công, cuối cùng vẫn để các quan triều đình lo chuyện triều chính và bá tánh.

Nhưng mấy vị mệnh quan triều đình này vừa như bước qua được quỷ môn quan. Đối với việc làm quan, bọn họ đã chán đến tận cổ, so với việc lui về an hưởng tuổi già, mấy thứ kia đều chẳng đáng mấy.

Bình Luận (0)
Comment