Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 1228 - Chương 1228. Trở Lại Núi Vu Tổ

Chương 1228. Trở lại núi Vu Tổ Chương 1228. Trở lại núi Vu Tổ

Chưa nói đến chuyện có âm binh đi qua nơi này hay không, núi Vu Tổ là nguồn gốc của âm binh, cần được vệ sinh sạch sẽ.

Còn nữa, có lẽ ở vùng phía tây cũng không nhiều âm binh lắm, nhưng ai biết bá tánh nơi đó có suy nghĩ thế nào về Hắc Long Quân chứ?

Dù sao vùng phía tây cũng là địa bàn của đại hoàng tử. Tuy sau này Vũ Văn Kỵ giành được nơi ấy, nhưng cũng chỉ trong một thời gian ngắn, sau này Vũ Văn Tuyển vội vàng lo liệu chuyện âm binh, có lẽ cũng chẳng muốn phí sức quan tâm tới vùng phía tây cằn cỗi đó.

Nhưng bần cùng sinh đạo tặc, Bạch Quân Quân không ngại nơi đó có âm binh, nhưng lại lo lắng nơi đó có phản tặc.

Vì vậy, sau khi giải quyết xong chuyện ở Vu Tổ, bọn họ cũng sẽ thay Vũ Văn Kỳ tới vùng phía tây một chuyến để giải quyết vấn đề này. Nếu không, sợ rằng ngai vàng của Vũ Văn Kỳ còn chưa ngồi ấm mông đã phải xuất chinh giết giặc rồi.

Trong tình cảnh thế này mà phải đi đánh giặc thì đúng là chó cắn áo rách.

Bọn họ còn muốn du ngoạn khắp năm châu bốn bể, nhưng thiên hạ còn chưa được bình định, bọn họ cũng chẳng thể đi đây đi đó được.

Vì thế, bọn họ làm vậy để giúp Vũ Văn Kỳ, mà cũng là vì bản thân.

Chỉ có thu phục được non sông trước, bọn họ mới có cơ hội du ngoạn khắp thiên hạ.

Người dân Tộc Thôn Hỏa sùng bái thần linh, bảo gì nghe nấy, bọn họ hy vọng thiên hạ thái bình, mọi người cũng sẽ dùng hết sức mình để triệt hạ đám người gây ra loạn lạc.

Cho dù đối thủ là âm binh, bọn họ cũng sẽ diệt sạch, không cần thương lượng.

Cứ như thế, sau khi từ giã huyện Anh, mọi người đi về phía Tam Xá Khẩu.

Tam Xá Khẩu cũng chẳng khác gì quê nhà của bọn họ.

Tộc Thôn Hỏa đã ra ngoài hơn một tháng lại được quay trở về chốn cũ, ai nấy đều háo hức vô cùng.

Đây là lần đầu tiên bọn họ xa nhà, khi mới ra ngoài thì vui mừng hớn hở, trên đường đi cũng rất vui vẻ, người nhà quê được tới kinh thành, có ai mà không vui mừng chứ.

Nhưng tất cả những niềm vui ấy đều được đan xen với nỗi nhớ quê nhà da diết.

Khi về tới cửa nhà, mọi người khó tránh nỗi nhớ nhung.

Suy cho cùng, bọn họ đang đi du ngoạn bên ngoài, cũng không biết tình hình trong nhà ra sao rồi, trường học có dính bụi hay không, đồng ruộng đã mọc cỏ hay chưa, đám gia súc gia cầm có thiếu cái ăn không…

Bạch Quân Quân nhìn ra nỗi nhớ nhung của mọi người, cười nói: “Được rồi, đã đến cửa nhà rồi, không quay về nhìn một lát thì làm sao mà chịu nổi. Cho các ngươi hai ngày nghỉ ngơi, mọi người về nhà xem xét đi. Nhưng trên đường về cũng phải cẩn thận, có trời mới biết âm binh đã lẻn vào trong đó chưa.”

Mọi người nghe vậy thì vui như mở cờ trong bụng, nhưng một lát sau mới tò mò hỏi: “Thần linh, còn hai vị thì sao?”

“Chúng ta có chuyện quan trọng phải làm, vừa hay cũng cần thời gian khoảng hai ngày. Bao giờ quay lại, các ngươi cứ chờ chúng ta ở đây, đừng chạy lung tung.”

“Ồ, được.”

Mọi người đã quen với việc Lý Văn Li và Bạch Quân Quân cứ thi thoảng lại tách ra để hành động, mọi người nhanh chóng rời đi.

Bọn họ đã đi, nhưng đám Tiểu Thiền lại không nhúc nhích.

Mọi người đồng lòng: “Các ngươi ở đâu thì nơi đó chính là nhà của chúng ta, chúng ta không cảm thấy nhớ nhà chút nào.”

Lý Văn Li dở khóc dở cười: “Các ngươi làm kỳ đà cản mũi đã chưa, chúng ta muốn ở riêng với nhau thôi cũng chẳng được.”

“…” Tiểu Thiền nghe vậy thì đỏ mặt, nhưng vẫn khăng khăng không chịu rời đi.

Bạch Quân Quân bất đắc dĩ liếc Lý Văn Li một cái: “Đừng trêu đám trẻ nữa, vào trong xem xét đi.”

Nói mới nhớ, ấn tượng của hai người về Vu Tổ chỉ dừng lại ở huyết trì hôm ấy.

Sau đó, bọn họ không còn đặt chân tới đây nữa.

Bọn họ cũng biết Vũ Văn Tuyển đã ra vào không ít lần, thậm chí còn tìm được cuốn bí thuật thượng cổ kia của cổ chủ.

Nếu không, chỉ với trình độ của Vũ Văn Tuyển, sao hắn luyện chế ra âm binh được?

Cũng không biết núi Vu Tổ bị Vũ Văn Tuyển hãm hại nay đã tiêu điều thế nào rồi.

Hai người dẫn đội bảy người tiến vào bên trong, chẳng có chút kiêng dè nào.

Bình Luận (0)
Comment