Suy cho cùng, bọn họ đều đã biết Lý Văn Li có “sức mạnh của thần linh” rồi. Vì thế, Lý Văn Li thẳng thắn dẫn mọi người đi một vòng xung quanh Tam Xá Khẩu mà càn quét, sau đó cưỡi gió bay qua làn chướng khí có độc kia.
Mọi người bay thẳng tới chân núi Vu Tổ.
Đối với ngọn núi to lớn thần bí này, ngoại trừ A Đao may mắn được tới đây ra, đây là lần đầu tiên thành viên của đội bảy người được ghé thăm.
Ai nấy đều cảm thấy rất tò mò.
Nhưng bọn họ vừa tới đây chưa được bao lâu đã ngửi được một mùi hôi tanh nồng nặc.
Tiểu Thiền nhanh nhẹn né đi, Thố Tử cũng cung đao lên làm thế thủ.
Nhưng không vung đao đã đành, lần này vung đao lên thiếu chút nữa đã khiến Thố Tử sợ chết khiếp.
Thứ mà hắn vừa chém không phải âm binh, mà là một con cóc với kích thước khổng lồ, tròng mắt còn to hơn cả bàn tay hắn.
Hắn vung đao chém, đầu của con cóc bị phạt mất một phần ba, thứ máu đen nhẻm hôi tanh nồng nặc kia cũng phun ra như mưa.
Thố Tử thấy mình sắp bị máu đen phun cho kín mặt đến nơi, được Lão Tăng ăn ý kéo ra đằng sau, suýt soát né được máu độc kia.
Mọi người vừa mới thoát được đòn tấn công của con cóc này, lại cảm nhận được phía sau cũng có mùi tanh tưởi.
Bọn họ quay đầu lại, trông thấy một chiếc lưỡi màu đỏ thẫm đang đâm về phía này, chủ nhân của chiếc lưỡi ấy là một con cóc còn gớm ghiếc hơn cả con vừa nãy.
Ai nấy đều hãi hùng trước cảnh này.
Lý Văn Li lanh lẹ vung đao gió, trước tiên là dùng Ngự Phong cuốn mọi người lên không trung, sau đó vung bàn tay khác ra, lưỡi đao gió bay tá lả, chém lũ cóc biến dị đang thè lưỡi ra thành năm bảy mảnh.
Đứng ở trên cao nhìn đám cóc to lớn ấy, mọi người vẫn còn kinh hồn táng đảm.
“Đây rốt cuộc là thứ gì?”
“Sao trên đời này lại có loài cóc lớn hơn cả con người thế nhỉ?”
“A Đao ca ca gặp Vu Noãn tỷ tỷ ở nơi này, sao chúng ta lại gặp phải cóc cơ chứ?”
“Phụt.”
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li không nhịn được cười.
Vốn là một chuyện vô cùng nghiêm trọng, nhưng nghe bọn họ nói như vậy, hai người cũng không nghiêm túc nổi nữa.
Lý Văn Li dẫn mọi người bay lên cao hơn một chút, sau đó cúi đầu nhìn, không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã hết cả hồn.
Bọn họ trông thấy trên đỉnh núi này có vô số loài quái vật khổng lồ chen chúc nhau.
Nào là rắn rết, nhền nhện, mãng xà, cóc, bò cạp, đám cổ trùng, chuột bọ được nuôi dưỡng ở huyết trì khi xưa không biết chịu phải xúc tác gì mà hóa to lớn như vậy.
Nhìn tình hình này, chỉ e núi Vu Tổ chẳng còn một ai sống sót nữa.
“Rốt cuộc Vũ Văn Tuyển đã làm gì nơi này vậy?” Bạch Quân Quân khó chịu nhíu mày.
“Có trời mới biết.” Lý Văn Li cũng không nhịn được mà mắng nhiếc.
May mà xung quanh núi Vu Tổ có lớp chướng khí dày đặc, ngăn cách nơi đây với thế giới bên ngoài.
Nếu không, đám độc vật biến dị này mà mất khống chế xông ra ngoài, vậy thì tai họa mà âm binh gây ra chỉ còn được tính là trò trẻ con thôi.
“Chẳng trách trong quyển trục của người xưa lại có tranh vẽ của nhiều loài quái vậy như vậy, ta còn tưởng đó là giả, bây giờ xem ra bọn họ không hề lừa chúng ta.” Thố Tử cảm khái một câu.
Hắn thích nhất là đọc truyện dân gian, mỗi lần trông thấy mấy bức vẽ kinh dị kia hắn đều vừa sợ vừa mê mẩn. Nhưng A Đao đã nói với hắn rằng mấy thứ quái vật này đều là do người đời bịa ra để dọa nạt kẻ khác mà thôi.
Gặp được chuyện đêm này, Thố Tử càng thêm chắc chắn, những người viết sách kia nhất định đã chứng kiến tận mắt như hắn lúc này.
Thật là... thật là đáng sợ!
“Nên giải quyết đám này thế nào bây giờ?” Lão Tăng vô cùng lo lắng.
Chưa nói tới mấy chuyện khác, mấy con cóc này đều lớn hơn bọn họ, một đao không chém chết được, hai đao máu tươi đầy đất, lỡ như thứ máu đen ấy phun lên người bọn họ, cũng không biết bọn họ có bị lây bệnh hay trúng độc hay không.
Tấn công bọn chúng trực diện có vẻ bất khả thi, nhưng nếu đánh ở cự ly xa, bọn họ lại chẳng mang vũ khí bên người.