Lúc Bạch Quân Quân bị kéo túm qua, tay nàng không ngừng tìm kiếm, cuối cùng sờ thấy một cái dùi đục đá trong túi Lưu thị làm cho nàng.
Đây là trước khi chạy nạn nàng đã cướp được từ trong tay thủ lĩnh lưu dân.
Có vũ khí Bạch Quân Quân nhanh chóng chém một nhát vào cái lưỡi đang cuốn lấy cổ mình.
Con ếch xanh kia phát ra tiếng thét chói tai khó nghe rồi lập tức buông Bạch Quân Quân ra nhịn đau chạy về phía hồ nước.
Nhưng một gốc bèo sinh trưởng tươi tốt đột nhiên cuốn lấy chân ếch xanh.
Bạch Quân Quân khinh miệt nhìn thoáng qua con ếch xanh siêu béo: “Không biết tự lượng sức mình.”
Trong lúc con ếch xanh kia không ngừng vật lộn với cây bèo, bấy giờ Bạch Quân Quân mới nhanh chóng đánh giá xung quanh bãi sông, cuối cùng ở cách đó không xa thấy được Tiểu Sơn với Bạch Táp Táp đang hôn mê.
Càng vui mừng hơn nữa là cây nhỏ được Bạch Táp Táp cõng trên lưng cũng đang ở gần đó.
Giờ phút này chắc Thự Sam là vui mừng nhất trong đám mấy người bọn họ, không biết nó đã ngâm mình trong nước bao lâu, mà lá cây xanh tươi ướt át cực kỳ sức sống.
Bạch Quân Quân cảm khái về duyên phận chú định của mình với cây Thự Sam nhỏ này, dù là lốc xoáy vẫn không thể chia cắt hai người, chồi non này quả thực nhất định phải làm thụ linh của nàng.
“...” Thự Sam bé nhỏ.
Cảm khái xong, rồi Bạch Quân Quân mới gọi Tiểu Sơn với Bạch Táp Táp tỉnh dậy.
Dù sao Bạch Táp Táp cũng là một dị năng giả sức mạnh, chỉ lát sau đã khôi phục ý thức.
Ngược lại, bình thường Tiểu Sơn khỏe như vâm, hôm nay phải chịu hai cú sốc lớn cả về thể xác lẫn tinh thần, lúc này đây cả người nóng ran, chìm vào hôn mê mơ màng.
Nhìn thấy Tiểu Sơn như vậy, Bạch Quân Quân lại nghĩ tới Lưu thị rơi xuống nước, trong lòng dâng lên cảm xúc khó chịu.
Đúng lúc này, Bạch Táp Táp đột nhiên ôm chặt Bạch Quân Quân từ phía sau.
Bạch Quân Quân kinh ngạc quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Bạch Táp Táp với vẻ mặt sống sót sau tai nạn rơi nước mắt: “Trưởng tỷ, thật tốt quá tỷ không sao hết, tỷ dọa chết bọn muội rồi!”
Nhìn thấy trưởng tỷ đánh chết quân Tuyên Uy rồi nhảy xuống sông chân Bạch Táp Táp mềm nhũn.
Hồi lâu sau vẫn không thấy Bạch Quân Quân rơi xuống nước, nàng đã biết chắc chắn trưởng tỷ đang bám vào nơi nào đó, đang chờ đợi nàng nghĩ cách cứu viện.
Nhưng chưa kịp đợi nàng nghĩ ra cách cứu viện, mặt sông đột nhiên trở nên hỗn loạn.
Rồi kế đến đá che kín trời bay đến, rồi lại bay về.
Nàng còn chưa biết sao lại thế, thì những con thuyền đã bắt đầu nổ mạnh, tiếp theo là nhìn thấy trưởng tỷ với Tiểu Sơn rơi xuống nước.
Bạch Táp Táp không hề suy nghĩ lập tức nhảy xuống cầu, không ngờ Bạch Linh Vũ cũng nhảy xuống theo.
Dù sao, Bạch Dương thị cũng chỉ còn lại ba tỷ đệ nàng, trên đường xuống suối vàng vẫn có người bầu bạn!
Không thể tin được là trời cao có mắt, các nàng thế mà còn sống.
Cho nên cuối cùng Bạch Táp Táp không thể khống chế được nữa khóc rống lên.
Kiếp trước Bạch Quân Quân là cô nhi, từ lúc nàng còn rất nhỏ cha mẹ đã hi sinh vì bảo vệ căn cứ.
Bên cạnh nàng ngoại trừ một cô bạn thân thích rượu như mạng thì chẳng còn bạn bè gì, chứ đừng nói là giống như Bạch Táp Táp với Bạch Linh Vũ, những người có ràng buộc về huyết thống, tốt xử tốt đẹp với nàng mà không hề giữ lại điều gì.
Trong lòng Bạch Quân Quân tràn ngập những cảm xúc lẫn lộn, cảm giác nói không nên rồi.
Sau khi khóc trên người Bạch Quân Quân đủ rồi, cuối cùng Bạch Táp Táp mới nhớ tới việc phải quan sát hoàn cảnh xung quanh, nhìn một hồi rồi nàng lại ngơ ngác.
“Chúng ta… chúng ta đã đến Bích Lạc chưa?”
Bạch Quân Quân nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua bốn phía.
Cây cỏ nơi đây khác hoàn toàn với vùng đất phía bắc của họ, ngay cả con ếch xanh cũng to gấp mười lần chỗ khác, nàng không biết đây là đâu.
Nhưng mà khắp nơi ngoại trừ tiếng côn trùng kêu vang, chim kêu thì không nghe thấy tiếng người, nói vậy các nàng đã tạm thời thoát khỏi rắc rối bị truy binh đuổi theo.