Vui vẻ vì sống sót sau tai nạn xong, Bạch Táp Táp dần tỉnh táo lại.
Nàng nhìn thoáng qua Tiểu Sơn nằm ở bãi sông thở dài: “Không biết mấy người lão Khâu thúc sao rồi nữa?”
Nói đến đây, trái tim Bạch Quân Quân lại căng thẳng.
Nghĩ đến Lưu thị gặp nguy hiểm trên cầu rồi rơi xuống nước, Bạch Quân Quân siết chặt nắm tay lại.
Nàng ảo não lo trước lo sau, nếu hôm qua nên cầu luôn thì tốt rồi, ít nhất quân Tuyên Uy không tới, vậy thì có lẽ Lưu thị đã không phải chết.
Bạch Táp Táp nhìn đôi mắt dần tối đi của Bạch Quân Quân, đột nhiên vừa nhìn đã hiểu tâm trạng của nàng.
Vẻ mặt Bạch Táp Táp chân thành kéo tay nàng: “Trưởng tỷ, đừng đổ hết tất cả trách nhiệm lên người mình.
Cửu Vệ phong tỏa cầu Nam Bắc, tình thế phía trước cũng không rõ ràng, điều này ngay cả muội còn biết chứ đừng nói là người khác, không phải đội bảy người cũng chọn từ bỏ lên cầu mà đổi thành đường thủy đấy sao?
Cho nên tỷ muốn đưa chúng ta lên cầu chắc chắn phải phí thời gian quan sát trước, đảm bảo không có gì sai sót.
Cho nên đây không phải lỗi của tỷ, kế hoạch của tỷ đã thành công, chúng ta chỉ thiếu chút may mắn thôi…”
Bạch Táp Táp còn nhỏ tuổi, nhưng cách nhìn nhận vấn đề rất rõ ràng.
Bạch Quân Quân ngơ ngác nhìn nàng.
Đúng lúc này, thời tiết vốn đầy nắng ấm áp đột nhiên giăng đầy mây đen, hạt mưa lộp bộp nói rơi là rơi.
Mấy người họ đã ướt như chuột lột rồi, giờ bị mưa xối nữa thì càng thêm chật vật.
Bạch Quân Quân mặc kệ tâm trạng tích tụ khó chịu, bế Tiểu Sơn lên muốn đi.
Bỗng nhiên, cả hai tỷ muội mới đứng dậy cùng lúc dừng lại.
“Linh… Linh Vũ đâu?”
“...” Bạch Quân Quân.
“...” Bạch Táp Táp.
Hai tỷ muội ở bờ sông tâm sự rất lâu, trước khi đi mới phát hiện xung quanh mình ngoại trừ ba người họ thì không còn ai khác, Bạch Linh Vũ không có ở cạnh họ.
“Tiểu Vũ!!!”
“Bạch Linh Vũ!!!”
Hai tỷ muội bất chấp mưa phùn dày đặc, chạy qua chạy lại dọc theo bãi sông tìm kiếm.
Nhưng xung quanh trống rỗng không có gì cả.
Mưa ngày càng nặng hạt, Tiểu Sơn trong lòng Bạch Quân Quân cũng ngày càng nóng.
Trái tim Bạch Quân Quân bị dày vò một hồi, cuối cùng vẫn dừng chân lại.
Bạch Táp Táp sốt ruột chạy đằng trước cảm giác được trưởng tỷ đã dừng chân, không khỏi quay đầu lại: “Trưởng tỷ… làm sao vậy?”
“Chúng ta đưa Tiểu Sơn đi trú mưa trước đi.” Bạch Quân Quân quay về vẻ thờ ơ thường ngày.
Đôi mắt Bạch Táp Táp khẽ run lên: “Nhưng… nhưng Tiểu Vũ thì làm sao đây?”
“Chắc không sao đây.” Bạch Quân Quân cau mày, trả lời một câu chắc chắn.
Như đang an ủi Bạch Táp Táp, cũng như đang an ủi chính mình.
Trước khi mất đi ý thức, nàng đã dùng bèo vây họ lại, nếu cả người các nàng đều không sao thì chắc chắn Bạch Linh Vũ cũng không có chuyện gì.
Bây giờ Tiểu Sơn sốt cao không giảm, e là nếu cứ thế này thì sẽ chuyển biến xấu thành viêm màng não, dù cuối cùng Tiểu Sơn bệnh chết hay trở nên ngu dại, nàng đều rất có lỗi với lời nhờ vả của Lưu thị.
Cho nên bây giờ không thể bay vòng vòng như ruồi nhặng được, chuyện gấp rút là phải tìm một chỗ trú mưa.
Bạch Táp Táp nhìn thoáng qua Tiểu Sơn trong lòng ngực, nghĩ đến cảnh Lưu thị rơi xuống nước, mắt nàng đỏ lên.
Tuy nàng cũng nhớ mong tiểu đệ, nhưng bây giờ không thể không nghe theo lời trưởng tỷ, tìm một chỗ trú mưa trước đã.
Không biết hẻm núi này là nơi đâu, cây cối cao chọc trời, thân cây lớn đến dọa người, nhưng lá trên cành cây lại rất thưa thớt, muốn nhờ vào nó trú mưa thì có hơi khó khăn.
Có điều ngoại trừ rừng cây đại thụ này ra, xung quanh toàn là cây lá kim bé nhỏ, không biết có phải tất cả dinh dưỡng đã bị mấy cái cây khổng lồ này cướp đi không, mà chúng nó đều rất nhỏ gầy, tóm lại xung quanh không có chỗ nào trú mưa được cả.
Bạch Quân Quân nhìn rừng cây thật lớn này, tính toán trong đầu.