Bạch Quân Quân dứt khoát giao Tiểu Sơn cho Bạch Táp Táp.
Rồi sau đó nàng đi vòng quanh mấy cái cây thật lớn, cuối cùng dừng chân trước một cái cây lớn nhất.
Đôi tay Bạch Quân Quân nhẹ nhàng ôm lấy thân cây, dị năng nhanh chóng kết nối với đại thụ.
Không bao lâu sau trước mắt Bạch Táp Táp xuất hiện cảnh tượng khiến nàng phải há hốc mồm.
Chỉ thấy cái cây kia bỗng khẽ rung rinh, sau đó một khối hình vuông từ gốc cây, không hề báo trước mà tự động rớt ra.
Chờ khi nó rơi hẳn ra ngoài, trên thân cây đã xuất hiện một cái động hình vương như căn phòng.
“???” Bạch Táp Táp.
So với Bạch Táp Táp nhìn mà ngơ ngác thì Bạch Quân Quân bình tĩnh tỏ vẻ vừa lòng.
Thân cây này có đường kính mười mét vuông, nàng chỉ khoét một lỗ khoảng tầm hai ba mét vuông ở bên trong thôi, dù hơi chật nhưng tạm thời làm chỗ tránh nạn là tốt lắm rồi.
Còn về phần khối gỗ bị kéo ra từ thân cây kia, nàng có thể lấy chế tạo thành gia cụ.
Dị năng hệ mộc dùng để sinh tồn tại hoang dã rất tiện lợi, đơn giản, thô bạo lại hiệu quả kỳ lạ.
Chiến tích kinh thiên động địa của Bạch Quân Quân làm cho Bạch Táp Táp hoàn toàn không nói nên lời.
Nàng nhìn trưởng tỷ nói năng lộn xộn: “Trưởng… trưởng tỷ… chẳng lẽ… chẳng lẽ tỷ cũng là đại… đại lực sĩ?”
Trưởng tỷ lợi hại quá đi, chỉ cần tay không là có thể khoét ra một cái động to đến thế từ trên thân cây, đây là làm thế nào được vậy?
Không đúng, tỷ ấy đã che giấu như thế nào, tại sao nàng chưa từng phát hiện trưởng tỷ cũng là đại lực sĩ chứ?
Trong khi Bạch Táp Táp ngạc nhiên nghi ngờ, Bạch Quân Quân đã tạo ra một cái cầu thang tại thân cây.
Nàng chỉ nhẹ nhàng khoa chân múa tay trên thân cây, nó đã theo tiếng lõm vào.
Nhưng tất nhiên Bạch Quân Quân không phải đại lực sĩ.
Chẳng qua nàng dùng dị năng kết nối với thân cầu, sau đó điều khiển nó, để nó giống như lột vỏ, tự động cắt đứt những bộ phận nàng không cần, rồi thải ra.
Mà nhắc đến mới nhớ, cái cây quái dị này cao ba mươi mét, diện tích, hình dáng thật đúng là để nàng tùy ý phát huy, hoàn toàn không cần băn khoăn.
Cho nên Bạch Quân Quân ở vị trí cao nhất tạo ra một cái phòng nhỏ, rồi lại xây cầu thang leo lên phòng đó.
Cẩn thận tính toán, nếu muốn ở đây lâu dài, còn có thể tạo thêm mấy cái phòng trên lầu, một thân cây tương đương với một tòa nhà, cảm giác sở hữu một tòa nhà bằng cây cũng không tệ.
Bạch Quân Quân dẫn đầu leo cầu thang lên phòng trên cây xem xét tình huống bên trong.
Chỉ thấy tế bào đứt gãy của cây rất ngay ngắn, ai mà đi vào nhìn không biết còn tưởng rằng nàng đã mài nhẵn qua, bên trong ngay ngắn hơn cả dao cắt.
Kiểm tra một vòng xác định không thành vấn đề, Bạch Quân Quân mới để Bạch Táp Táp ở đây lo cho Tiểu Sơn, còn mình thì lại ra ngoài lần nữa.
“Trưởng tỷ đi đâu vậy.” Bạch Táp Táp có chút lo lắng.
“Ta đi kiếm chút đồ ăn về.” Bạch Quân Quân nói xong nhanh chóng rời đi.
Bạch Quân Quân vốn là người có năng lực sinh tồn mạnh, hơn nữa nơi đây tài nguyên phong phú, đối với nàng mà nói không khác gì ta cần ta cứ lấy.
Chuyến ra ngoài lần này ngoại trừ tìm kiếm thức ăn còn phải tìm chút đồ nhu yếu phẩm như ăn, mặc, ở, đi lại mới được.
Trước khi tìm thấy Bạch Linh Vũ, có lẽ các nàng phải sinh tồn ở đây một đoạn thời gian dài.
Nơi đây cách lòng sông không xa, khi trở lại nơi các nàng tỉnh lại con ếch xanh kia vẫn còn đang chiến đấu với cây tảo.
Bạch Quân Quân quyết đoán xách nó về.
Lúc đi ngang qua Thự Sam, nhìn thấy nó ngâm mình ở đây vui sướng đến độ không chịu đi, nàng rót thêm chút dị năng vào người nó.
Chỉ cần có người đụng vào cây Thự Sam này, nàng sẽ là người đầu tiên phát hiện.
Bố trí cơ quan xong, Bạch Quân Quân lại hái được mấy lá cây Thự Sam bỏ vào túi.
Vội vàng trở về nhưng Bạch Quân Quân không lên cây ngày.
Nàng phóng dị năng ra bào liên tục lên khối gỗ, khống chế chúng nó tiếp tục bỏ các tế bào.