Mọi chuyện kế đến Bạch Quân Quân đều đã biết.
Lý Văn Li nói xong lại nhìn nàng: “Ngươi cảm thấy có nên dạy dỗ bọn họ hay không?”
“Nên!” Bạch Táp Táp nghe thấy vậy thì lòng đầy căm phẫn.
“Thân là binh lính không bảo vệ được bá tánh còn hại họ, quả thực là tội không thể tha!”
Bạch Quân Quân không ngờ muội muội của mình còn nhỏ thế mà đã có tinh thần trọng nghĩa như vậy, chỉ có thể mặt đầy vạch đen gật đầu theo: “Tưởng tượng đến cảnh đó, chỉ cho nổ doanh trại của chúng quả thực rất nhẹ rồi.”
“Chứ gì nữa.” Hai tay đan lại trong tay áo, vui vẻ thoải mái trả lời.
“...” Quân Tuyên Uy ở làng chài bị lưỡi dao gió cắt sạch giống nòi: Đoạn tử tuyệt tôn thì nhẹ chỗ nào?
…
Biết rõ ngọn nguồn việc trộm thuyền Bạch Quân Quân không thể trách cứ Lý Văn Li tiếp nữa, đổi lại là nàng có lẽ nàng cũng sẽ bứng gốc quân doanh kia lên.
Vậy nên khó mà trách Lý Văn Li cuối cùng chọn cho nổ hết chỗ đó.
Bởi vì chuyện này nên lúc Bạch Táp Táp phát gạo, múc cháo cho Lý Văn Li đặc hơn rất nhiều.
Không chỉ như vậy, mà Bạch Táp Táp còn tự quản việc nhà lấy ra heo sữa nướng còn dư.
“...” Lý Văn Li.
Nhìn con lợn rừng vốn thuộc về mình, Lý Văn Li không biết phải nói gì.
Bạch Táp Táp không biết chuyện đó, chỉ nghiêm túc nói: “Văn Li ca ăn nhiều chút, ăn hết vẫn còn nữa!”
Lý Văn Li dở khóc dở cười nhận lấy, kết quả vừa cắn miếng đầu đã ngây người.
Miếng thịt này hoàn toàn không được ướp gia vị, vừa cứng vừa tanh vừa nhạt nhẽo.
Là một người yêu thích ẩm thực, Lý Văn Li suýt chút nữa đã ngất xỉu.
Lợn rừng của hắn cứ thế mà bị phí phạm của trời sao?
Khi đó Bạch Táp Táp còn tưởng đâu Lý Văn Li ngại ăn nên không khỏi thúc giục: “Mau ăn đi, ăn ngon lắm, chúng ta rất thích ăn.”
Bạch Linh Vũ vốn là người ủng hộ tay nghề nấu nướng của thập nhất tỷ cắn một miếng đầu xong cũng im lặng bỏ thịt xuống.
Không có so sánh không có đau thương.
Hắn được ăn qua đồ ăn của hồ ly ca ca nấu mới biết được cái gì là đồ ăn phải trầm trồ khen ngợi, hồ ly ca ca là người có tay nghề nấu nướng lợi hại nhất kiếp này hắn gặp được, có lẽ về sau cũng không ai vượt mặt được đâu.
Bạch Linh Vũ thầm nghĩ trong lòng, Lý Văn Li đột nhiên bỏ miếng thịt to vào trong chén của hắn.
“Mấy hôm nay đệ chưa được ăn uống đàng hoàng, ăn thêm chút thịt đi.”
“...” Bạch Linh Vũ vô tội nhìn hắn một cái, rõ ràng mình đã ăn rất nhiều.
Trong khi Bạch Linh Vũ với Lý Văn Li ngươi đẩy ta đưa, bữa sáng vui sướng rốt cuộc hạ màn.
Bởi vì đã tìm lại được Lý Văn Li, với lại xác định ở đây ngoại trừ Bạch Linh Vũ với Lý Văn Li thì không có ai khác, cuối cùng Bạch Quân Quân đã có thể yên tâm săn bắn.
Vốn dĩ Bạch Quân Quân tính tìm được Bạch Linh Vũ sẽ ra ngoài, nhưng nơi đây lớn như vậy khắp nơi còn toát ra vẻ quỷ dị, Bạch Quân Quân với Lý Văn Li thương lượng, họ muốn ở đây nghỉ ngơi một đoạn thời gian, tìm hiểu nơi đây rồi tính tiếp.
Nếu muốn ở nơi đây một đoạn thời gian, thì phải phân chia lại tài nguyên tại chỗ này.
Hiện tại nhóm của họ có ba nam hai nữ, bởi vì Lý Văn Li là nam tử thành niên, không thể ngủ cùng một phòng với các nàng.
Cho nên vốn dĩ lầu hai được xem như kho hàng lại lần nữa khôi phục thành phòng ở, sau này sẽ là phòng ngủ của các nam tử, còn lại trên lầu là phòng ngủ của nữ tử.
Ban đầu Tiểu Sơn không muốn, dù sao nó với Lý Văn Li không thân, nhưng vì nể mặt có bạn tốt nên cuối cùng vẫn quyết định ở chung thử xem sao, không được thì về lại lầu ba.
Sắp xếp xong phòng ốc, Bạch Quân Quân lập tức đi lên lầu.
Đêm qua lăn lộn một đêm ngoài rừng cây, nàng thật sự không chịu nổi nữa, ngáp một cái về phòng ngủ bù.
Bạch Táp Táp bận trước bận sau giúp mấy nam tử dọn phòng, rồi tìm ngọn cỏ sạch sẽ.