Trong khi mọi người đang bận việc, một mình Lý Văn Li quan sát tới lui nhà cây hai lầu.
Nhìn những vết cắt gọn gàng trên nhà cây, cùng với dây leo phiếm chút dị năng cỏ cây, trong mắt Lý Văn Li xẹt qua tia suy nghĩ xâu xa.
Nếu hắn nhớ không lầm, lần đối mặt gần nhất của hắn với Bạch Quân Quân là ở chân cầu Nam Bắc, lúc ấy nàng ôm Tiểu Sơn dựa vào một nhúm cỏ mà treo ngược trên cầu như người nhện.
Cẩn thận ngẫm lại, cỏ mọc trên cầu mà có thể chịu tải trọng lượng của hai người thì thực sự quỷ dị.
Với lại trong vài lần giao chiến mấy hôm nay, bao vây công kích Lý Văn Li toàn là những mũi tên gỗ tự chủ…
Nếu lại quay ngược thời gian xa thêm chút nữa, lúc hắn hôn mê rõ ràng đã được uống nước cỏ cây được dị năng tinh luyện qua.
Lúc ấy không nhận ra Bạch Quân Quân ở trong đội ngũ, bây giờ liên kết lại…
Hóa ra, nước của hắn uống là do Bạch Quân Quân cung cấp, nếu như không có nước cỏ cây của Bạch Quân Quân thì có khi dị năng của hắn đã không khôi phục nhanh như vậy.
Vậy chẳng phải kể từ đó hắn đã thiếu cô nhóc này một ân tình?
Lý Văn Li đau đầu đỡ trán.
“Thật không ngờ, lại rớt xuống cùng thời không với cô nhóc khó chơi này.”
Bên phía Lý Văn Li cơ bản đã nhận ra thân phận Bạch Quân Quân, giờ phút này Bạch Quân Quân đang say giấc nồng, trong cơ thể của nàng cũng đang điên cuồng hấp thụ năng lượng cây kỳ lạ.
Mấy hôm nay tuy năng lượng bị cuồn cuộn tiêu hao không ngừng, nhưng bây giờ nàng được cung ứng liên tục nước cây kỳ lạ, cho nên phần bị tiêu sao được bổ sung, thậm chí còn có ý trưởng thành khỏe mạnh.
Vào giữa trưa, Bạch Quân Quân bị một làn mùi hương kỳ dị đánh thức.
Mùi hương này rất gay mũi tuy nhiên nó không ngừng kích thích dây thần kinh khứu giác của nàng, làm bụng nàng bất giác vang lên tiếng sấm theo nhịp trống.
Bạch Quân Quân ngửi mùi đi xuống lầu, nàng thấy Bạch Táp Táp, Bạch Linh Vũ với Tiểu Sơn đều đang trông ngóng vây quanh bệ bếp nhìn.
Bấy giờ Lý Văn Li cầm một cái nồi đá đang xào thịt lợn, tuy thịt lợn đã bị nướng nhưng trải qua chế biến kỹ lưỡng của Lý Văn Li, giờ đây nó biến thành từng miếng thịt mỏng như cánh ve.
Ngoài mấy miếng thịt ra, Lý Văn Li còn bỏ vào một thứ màu đen tuyền đàn hồi, Bạch Quân Quân không biết đó là gì, có điều trông nó bóng bẩy mọng nước rất ngon.
Bạch Quân Quân bất giác nuốt một ngụm nước miếng.
Lý Văn Li nhìn thoáng qua bốn người đều đang thèm thuồng không khỏi cong môi.
“Nhanh dọn chén đũa ra đi, có ăn ngay đây.”
Bạch Táp Táp nghe vậy thì nhanh chóng đi xem cháo của nàng đã xong chưa, còn Bạch Linh Vũ với Tiểu Sơn thì nhanh chóng dọn chén đũa ra chờ ăn cơm.
Bạch Quân Quân không hề dao động, chỉ nhìn đồ ăn trong nồi trong rời mắt.
Đây… là đồ xào của nhà nông trong truyền thuyết có phải không???
Này xem như là món xào nhà nông đầu tiên nàng chính thức được ăn khi bước vào thế giới này!!!
Bạch Quân Quân âm thầm nuốt nước miếng.
Lý Văn Li dọn đồ ăn ra, mấy tiểu hài nhi đã ngồi gọn trên bàn ăn.
“Thịt ba chỉ xào nấm mộc nhĩ, ăn thử miếng đi.”
Lý Văn Li vừa nói xong, mọi người đã không khách sáo giơ đũa lên.
Thịt ba chỉ xào nấm mộc nhĩ là một món ăn bình thường đến mức không thể bình thường hơn nữa, thậm chí nó còn không lên được bàn ăn của Bạch Dương thị gia.
Nhưng giờ phút này đây, đối với tỷ đệ Bạch gia ba năm qua chưa được an ổn ăn cơm thì lại có ý nghĩa khác hoàn toàn.
Càng khó có được hơn nữa là trong món tay có bỏ nấm mộc nhĩ, loại nấm này vừa giòn vừa ngon, nói tóm lại là một món ngon lạ thường.