Trong rừng mưa nhiệt đới có không ít những loại cây thân rễ dài, ví dụ như cây cọ, bụi gai, vân vân, điều này là bởi vì cây cỏ ở rừng mưa nhiệt đới quá dày đặc, thực vật để tranh đoạt được ánh nắng mà nảy sinh ra việc tiến hoá tự thân.
Thân rễ có thể khiến cho thực vật căn cứ vào nơi có ánh nắng mà di chuyển, cho dù có thể di chuyển với cự li nhỏ bé nhưng cũng đủ khiến cho chúng nó thắng được những chủng loài khác.
Không nghĩ tới loại cây bắt muỗi này cũng là thân rễ dài, thậm chí chúng nó còn có thể dựa vào đồ ăn mà di chuyển nhanh chóng.
Từ mức độ nào đó mà nói, đây cũng là một loại thực vật đáng sợ? Nếu như được khai mở linh trí còn không phải là lợi hại hay sao?
Tức là như này, khống chế chúng nó sẽ có giá trị.
Thế là Bạch Quân Quân chọn lấy một bụi trông có vẻ thông minh nhất trong đám cây bắt muỗi.
"Ngươi phán đoán nó thông minh kiểu gì?" Lý Văn Li không thể nào hiểu nổi.
Bạch Quân Quân chỉ vào 18 đài hoa bắt muỗi rậm rạp nói: "Phát triển nhiều nhánh như vậy không phải có thể cướp thêm được mấy miếng ăn à? Như thế vẫn chưa đủ thông minh?"
"..." Lý Văn Li.
Cứ như vậy, Bạch Quân Quân cưỡng ép gốc cây bắt muỗi thông minh nhất nối liền với nhau, dùng dị năng cưỡng ép để nó gia nhập đội ngũ.
Có sự tham gia của cây bắt muỗi, đoạn đường này quả nhiên không có con muỗi nào quấy rối, có muỗi vừa đi vào gần đó lập tức bị những cái miệng rộng hút vào trong.
Thiên hạ thái bình.
Lúc đó ba đứa nhỏ cũng ngây người nhìn, ban đầu rất sợ hãi đối với cái gốc cây không biết là thực vật hay là động vật này, về sau biết nó là bạn không phải địch, mới thở phào nhẹ nhõm.
Thế là cũng bắt đầu nhìn người bạn nhỏ mới tới này.
Sợi rễ của nó giống như bánh xe liều mạng lăn lộn mới có thể đuổi theo tốc độ của mọi người, để cho sợi rễ di chuyển được, lá của cây bắt muỗi thậm chí cả rễ cây, đài hoa vẫn cứ uốn qua uốn lại tí tách, lắc lư trông rất là vui vẻ.
Mặc dù cảnh tượng rất kỳ dị và khác thường, nhưng mọi người đã không rảnh đi nhớ nó có hợp với lẽ thường hay không.
Lý Văn Li dẫn đầu mở đường, dường như hắn không biết mệt mỏi, những nơi đã đi qua không có lấy một ngọn cỏ.
Nhưng tốc độ uống nước của hắn cũng rất nhanh, uống xong lập tức ném bình nước về phía sau, không biết trưởng tỷ từ chỗ nào ngay tức khắc nhận lấy một bình đầy rồi ném lại cho hắn.
Với tư cách là bọn nhỏ vướng víu, bọn nó rất tự biết mình, theo sát tốc độ của Lý Văn Li, không lỗ mãng cũng không hỏi nhiều.
Dù vậy, đoạn đường này bọn họ vẫn làm kinh động đến không ít thứ ở nơi sâu thẳm của rừng cây này.
Ví dụ như một con mãng xà khổng lồ ẩn núp ở trên cây, lúc bọn họ chạy tới gần đột nhiên há to cái miệng đỏ lòm xông xuống dưới, lúc ấy Tiểu Sơn thiếu chút nữa bị con rắn lớn này phun ra gió tanh hun chết.
Không đợi Lý Văn Li ra tay, Bạch Quân Quân ở phía sau trực tiếp dùng roi mây vung tới.
Con mãng xà khổng lồ này bị đau đớn kinh khủng lại càng thêm phẫn nộ.
Lý Văn Li mặc kệ trực tiếp dẫn mấy đứa nhỏ chạy về phía trước, để lại Bạch Quân Quân thuận lợi không hề kiêng dè chút nào sử dụng dị năng, điều động tất cả dây leo xung quanh cuốn chặt lấy con mãng xà khổng lồ này.
Bản thân mãng xà khổng lồ giỏi về quấn người, hiện tại lại bị dây leo cuốn lấy không thể động đậy, nó bực bội giằng co mãnh liệt.
Nhưng Bạch Quân Quân lại không cho nó có cơ hội thở lấy hơi, trực tiếp nắm chặt dây leo, trong chốc lát mãng xà khổng lồ bị bẻ gãy xương cốt, mềm oặt không thể động đậy được nữa.
Cho đến khi mãng xà khổng lồ rơi xuống đất rầm rầm, Bạch Quân Quân mới quay người tiếp tục đuổi theo đội ngũ.
Cứ như vậy, Lý Văn Li phụ trách mở đường, Bạch Quân Quân phụ trách cản phía sau, hai người phối hợp chặt chẽ, cứ như vậy ở trong cánh rừng ẩm thấp oi bức lại có bốn bề nguy cơ đánh mở ra một đường máu.
Về phần phương hướng tiến tới, Bạch Quân Quân không lo lắng chút nào.
Lý Văn Li có thể cảm nhận được vị trí của Hoả Linh, cho nên con đường mà hắn lựa chọn tất nhiên là chính xác.
Chỉ là điều khiến cho nàng nghi ngờ là, rõ ràng tối hôm qua ở nơi sâu thẳm trong rừng cây đã xảy ra núi lửa phun trào mãnh liệt, cánh rừng này đáng lẽ ra phải biến thành một vùng đất hoang vu mới đúng chứ.