Nhưng mà nơi này vẫn có sức sống dạt dào như cũ, không giống như đã từng trải qua nỗi đau khổ của lửa cháy.
Chuyện này chỉ có thể nói rõ cánh rừng này còn lớn hơn nhiều so với bọn họ tưởng tượng.
Bọn họ còn rất xa mới tới được khu vực gần núi lửa.
Nếu như thật sự là như vậy thì đúng là phiền toái.
Phải biết là ở nơi sâu thẳm trong rừng cây này những giống loài có thể sinh tồn đều có chút tài năng của chính mình.
Kích thước lớn, sức lực lớn, ví dụ như trăn rừng, mãng xà, cá sấu, vân vân, không cần tốn nhiều sức là có thể nghiền con người ra thành mảnh vụn.
Về phần kích thước nhỏ thì chúng cũng không liều mạng tức giận, chúng chỉ đưa nọc độc và vi khuẩn gây bệnh vào trong người.
Sức lực lớn thì có sao, đến điểm sinh mệnh tan biến thì có là võ sĩ cũng phí công.
Cho nên, điều mà Bạch Quân Quân lo lắng nhất ngược lại là những sinh vật có độc không nhìn thấy được trong cánh rừng.
Muỗi độc bây giờ có cây bắt muỗi gia nhập coi như có thể ứng phó, nhưng đỉa, dơi, rắn, ếch độc, nhện độc cũng không phải là thực đơn của cây bắt muỗi.
Hơn nữa bọn này toàn trốn trong bụi cỏ nham hiểm, đột nhiên đi ngang qua lúc đang ẩn nấp ngươi một chút cũng hoàn toàn khó lòng phòng bị.
Cho nên càng chạy đến phía sau, Bạch Quân Quân càng hô hào mọi người chú ý một chút, đừng vì một chút mất tập trung mà đi đời nhà ma.
Càng gần đến lúc hoàng hôn, cuối cùng mấy người đã nhìn thấy điểm cuối của cánh rừng.
Bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất của đời này chạy vội ra ngoài, nhưng nhìn thấy tất cả ở trước mặt, lại ngây ngẩn cả người.
Bọn họ tuyệt đối không nghĩ đến, ở điểm cuối của rừng cây lại có một con sông lớn, nhưng bây giờ con sông lớn này không có nước, dưới đáy là một tầng tro bụi dày màu đen.
Đối diện con sông lớn trống rỗng này còn có một toà thành màu đen khiến cho người ta sợ hãi.
Nhìn dáng vẻ kia cực kỳ giống núi sắt trong địa ngục.
Cho dù là Lý Văn Li hay Bạch Quân Quân đã gặp nhiều sự kiện lớn, nhưng thấy cảnh này, vẫn không nhịn được mở to hai mắt nhìn.
Không nghĩ tới ở cuối cánh rừng hoang vu này lại là một thành trì màu đen.
Trong màn đêm đen tối không thấy rõ dáng vẻ của thành trì, nhưng tường thành nhô cao đã biểu lộ ra rằng nó thần bí và cổ xưa.
Hai người đồng thời nghĩ đến nơi bị nước biển chảy ngược trong truyền thuyết kia.
"Ngươi nói xem nơi này có phải thành Phục Ba hay không?" Bạch Quân Quân hỏi.
Vẻ mặt Lý Văn Li nghiêm túc nhìn chằm chằm phía trước không nói gì.
Nhưng rõ ràng hắn cũng cho là như vậy.
Hơn một ngàn năm trước, thành Phục Ba vang danh thiên hạ, nó là thành trì giàu có và đông đúc nhất trên đời, ở nơi này trên đất trải gạch vàng, ngọc lưu ly mã não xà cừ làm tường thành, người ở nơi này cho dù là người dân bình thường cũng đã mặc tơ tằm sợi vàng, chớ nói chi là chủ thành.
Nhưng, thịnh vượng ắt có lúc suy tàn, thành Phục Ba nhận được sự sủng ái của trời cao nhưng không biết quý trọng, bọn họ chém giết vô độ uống rượu quá mức sung sướng, cuối cùng phải nhận sự khiển trách của trời xanh, thiên tai nổi lên bốn phía, nước biển chảy ngược nhấn chìm mảnh đất đã từng giàu có nhất này.
Mà sau khi trải qua một ngàn năm chỉnh đốn dài đằng đẵng, mới có thời hoàng kim thứ hai là nước Bạch Câu, đáng tiếc nước Bạch Câu cũng không duy trì được bao lâu, ở đời hoàng đế thứ năm hoàn toàn rối loạn, thiên hạ lại sụp đổ một lần nữa.
Đương nhiên tán gẫu đến chuyện lớn trong thiên hạ có chút xa, nhưng mọi người tuyệt đối không nghĩ đến sẽ gặp được thành trì cổ đại trong truyền thuyết.
Dù là Bạch Táp Táp, Bạch Linh Vũ cũng đều biết truyền thuyết về thành Phục Ba.
Dù sao nước Bạch Câu cũng có không ít người tìm kiếm bảo vật đang tìm thành Phục Ba, nhưng chưa bao giờ phát hiện ra tung tích của nó.
Chưa từng nghĩ tới vậy mà bọn họ lại gặp được nơi nghi ngờ là thành Phục Ba.
Mọi người kích động không có lời nào có thể diễn tả được.
Vậy mà có đi vào thành hay không lại là bài toán khó nhất vào lúc này.
Đi vào dĩ nhiên là phải vào rồi, Lý Văn Li nói Hoả Linh đang ở ngay trong thành trì.
Nhưng lúc nào tiến vào lại là vấn đề mà bọn họ phải cân nhắc.
Dù sao trời sắp tối rồi, cũng không biết trong thành có thứ gì, bây giờ đi vào không chừng sẽ gặp phải nguy hiểm gì đó.