Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 225 - Chương 225. Vào Thành

Chương 225. Vào thành Chương 225. Vào thành

Nhưng ở trong rừng cũng khá nguy hiểm, dù sao đi cả đoạn đường này mọi người đã được lĩnh giáo uy lực của rắn, côn trùng, chuột, kiến, bọn họ đi vào mất cả một buổi chiều, nếu như giờ phút này ra ngoài chẳng phải là phải đến nửa đêm mới đến được hồ nước à?

Từ hồ nước quay lại chỗ ở cũng phải nửa ngày, đến lúc đó trời cũng sắp sáng rồi, đây chẳng phải là lại phải lặp lại lần nữa hay sao?

Hơn nữa cũng không biết con trăn rừng và cá mập trong hồ kia có còn ở nguyên chỗ đó chờ đợi hay không.

Cho nên, trở về chắc chắn là không trở về rồi.

Bọn họ phải suy tính là bây giờ vào thành, hay là cắm trại ở rừng cây chờ ngày hôm sau rồi lại vào thành.

Đối mặt với hai lựa chọn này, hai người đều trầm mặc.

Nếu theo phong cách của bọn họ tất nhiên là trực tiếp vào thành, nhưng lại dẫn theo ba đứa nhỏ...

"Chúng ta đi vào đi."

"Đi vào đi."

"Ta cũng đồng ý."

Ba đứa nhỏ yên lặng giơ đôi bàn tay nhỏ lên, đối với thành trì phía trước mặt là tràn ngập sự tò mò.

Lý Văn Li và Bạch Quân Quân nhìn nhau một cái, không biết nên nói cái gì.

Đúng lúc này sau lưng lại truyền tới tiếng động khác thường.

Bạch Quân Quân và Lý Văn Li nhanh chóng đứng dậy, chỉ thấy một đám động vật không biết nổi điên cái gì, tất cả đều xông về phía bọn họ, rất có ý trả thù tập thể.

Bạch Quân Quân không nói hai lời, rút dây leo ra treo tất cả mọi người ở trên cây.

Vừa mới đứng vững trở lại, đám heo rừng, mèo rừng đó, thậm chí cả hà mã, toàn bộ đều giẫm lên chỗ bọn họ vừa đứng xông vào trong mương.

Cả nửa ngày vậy mà những động vật này không phải xông về phía bọn họ.

Sau khi bọn chúng vọt tới cái mương, tất cả đều xoè móng ra đào mương, sau đó cố gắng hết sức để ăn cái gì đó.

Mọi người cũng không biết chúng nó đang ăn cái gì, dù sao những dã thú kia gặm bờ mương này khá là sung sướng.

Đoàn quân tiên phong đã đến, theo sau đó càng ngày càng nhiều những động vật nhỏ cũng bắt đầu tụ tập. Trong rừng chúng nó là thiên địch, mà bây giờ chúng nó vứt đi cả thành kiến, tất cả đều nghiêm túc ăn thứ gì đó trong mương, cuối cùng ngay cả mãng xà khổng lồ cũng đến đào bùn đất.

Nhưng cho dù bên trong mương vô cùng náo nhiệt, nhưng bên trên nó trăm trượng toà thành trì kia vẫn an tĩnh như cũ giống như một toà thành ma quỷ vậy.

"Chúng ta đi vào không?" Bạch Táp Táp hỏi lại lần nữa.

"Các ngươi không sợ à?" Bạch Quân Quân nghi ngờ.

Nàng và Lý Văn Li đều là kẻ vô thần, cho nên nhìn thấy tòa thành này dĩ nhiên là không sợ, ở đời sau những toà nhà ma còn nhiều hơn nhiều so với toà thành quỷ dị hoang tàn này.

Nhưng ở cổ đại lại không giống như vậy, từ trước đến nay người xưa đều sợ hãi những thứ có năng lượng kỳ lạ thần diệu linh tinh, nhìn thấy toà thành trống không, không có nhà thậm chí cả căn miếu hoang, lòng kính sợ của mọi người khiến cho phần lớn đều không dám khinh suất.

Ai ngờ ba đứa nhỏ này lại cùng nhau lắc đầu.

"Có các ngươi ở đây, chúng ta còn sợ cái gì chứ."

Nếu đã như vậy, Bạch Quân Quân còn có cái gì để lo lắng, nàng cặn dặn mọi người nắm chắc trực tiếp khiến cho dây leo đưa bọn họ vào trong thành trì đối diện.

Gốc cây bắt muỗi kia dĩ nhiên cũng đi theo dây leo cùng nhau đến đây.

Lúc này đội ngũ năm người một cây vẫn rất to lớn, nhất là cái cây này giống như mầm đậu toả ra rất nhiều đài hoa, giương nanh múa vuốt cực kỳ uy phong.

Bọn họ đi vào ven thành trì, đập vào mắt tất cả đều là đá được đắp lên thành bức tường thành lớn. Ở nơi này mỗi một tảng đá đều có chiều dài một mét, mà tường thành cao không thấy trời, có thể thấy được năm đó khí thế hào hùng cỡ nào.

Nhưng lúc này trên tường thành cũng có một lớp vật chất màu xám đen bao phủ, Lý Văn Li tò mò dùng dao găm nhẹ nhàng cạy ra, kết quả một lớp bụi bột phấn màu đen rơi xuống.

"Đây có phải là tro bụi lúc núi lửa phun trào xuống hay không?"

Bạch Quân Quân cũng đến gần nghiêm túc nghiên cứu.

Còn đang trầm ngâm suy nghĩ xem những bột phấn này là cái gì phòng ngừa kẻ địch ở bên ngoài xâm phạm vào vật chất thì Lý Văn Li bỗng nhiên hơi ngưng lại, im lặng nhìn về phía Bạch Quân Quân.

Bạch Quân Quân nhìn hắn sững sờ: "Ta nói sai à?"

Bình Luận (0)
Comment