Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 227 - Chương 227. Thành Phục Ba

Chương 227. Thành Phục Ba Chương 227. Thành Phục Ba

Cung điện của Thành chủ đương nhiên là nơi xa hoa nhất cả tòa thành trì.

Hơn nữa dựa theo thói quen kiến trúc của người xưa, phủ Thành chủ nhất định sẽ có các loại mật đạo và phòng tối, nếu không những bảo bối bọn họ thu thập được phải để ở đâu chứ?

Nói không chừng những mật thất ngầm đó thật sự có thể tránh thoát sự ăn mòn của năm tháng cùng khảo nghiệm của núi lửa và nước biển nữa kia.

Cổ mộ được bảo tồn mấy nghìn năm này không phải cũng là như thế sao?

Suy nghĩ của Bạch Quân Quân không khác với Lý Văn Li lắm.

Hai người không hẹn mà cùng nảy ra suy nghĩ hướng về kho tàng trong phủ Thành chủ.

Vì thế mục tiêu rõ ràng là bỏ qua nhà dân mà đi thẳng đến phủ Thành chủ.

Nếu như vậy thì chỉ cần đi dọc theo thành trì về phía trung tâm là chắc chắn có thể tìm được phủ Thành chủ.

Quả nhiên, cứ đi mãi cho đến lúc mặt trời ngả về hướng Tây, cuối cùng bọn họ cũng thấy được phủ Thành chủ nguy nga.

Trước mặt phủ Thành chủ có một con đường rộng lớn, hai chiếc xe tăng đi song song trên con đường lớn này cũng không thành vấn đề, ở thời cổ đại chắc chắn là một con đường cực kỳ thênh thang.

Tuy nhiên ở giữa con đường này còn có một bức điêu khắc bằng đá có hình hai con rồng quấn vào nhau bay thẳng lên trời cao.

Nhưng mà lúc này, hai con rồng khí thế bức người này đã không thể trốn thoát được sự ăn mòn của năm tháng, đầu của một con trong đó đã bị đứt lìa, đuôi của một con khác cũng rời ra, chúng nó vỡ vụn trên mặt đất rồi lại bị tro núi lửa bao phủ, nếu không nhìn kỹ còn tưởng rằng là hai con rắn lớn màu đen đang quấn quanh nhau.

Pho tượng này dọa mọi người nhảy dựng.

Dù sao vừa mới lúc nãy còn có một con mãng xà lớn chạy đến dưới thành trì ăn bùn, cho nên vừa mới nhìn thấy mọi người còn tưởng rằng mãng xà ở dưới thành trì lại bò lên đây.

Lý Văn Li và Bạch Quân Quân đi đến trước pho tượng này xem xét kỹ càng, tuy rằng không nhìn thấy chữ viết ở trên đó nhưng vẫn biết được nơi đây là nơi nào từ pho tượng trông rất sống động này.

Trường tu nhất thán song long chí, cửu vạn ngao đầu tẫn thần phục*

*Râu dài thở dài đôi rồng đến, chín vạn con trạch vô cùng thần phục

Có lẽ nơi này chính là thành Phục Ba tiếng tăm lừng lẫy, không sai chút nào.

Bạch Quân Quân nhìn thoáng qua điểm cuối của con đường thênh thang này, chỉ thấy hai bên cũng có cổng thành, nhưng mà cổng thành này không tránh được sự ăn mòn của lửa lớn, bị lủa nung chảy sạch sẽ.

Đợi đến lúc dò xét rõ ràng tình hình ở nơi này rồi, mấy người mới vòng qua pho tượng “song long định phục ba[1]” này, tiếp tục đi về phía trước.

[1] Đôi rồng trấn giữ Phục Ba

Chẳng mấy chốc đã nhìn thấy một tòa cung điện cao ngất trong mây.

Tuy rằng tòa cung điện này tối như mực nhưng cực kỳ nguy nga, có thể lờ mờ nhìn thấy dấu vết của rồng trên cột rồng kia.

Nghe nói rồng ở trên cột rồng của thành Phục Ba đều được tạo ra từ vàng ròng.

Bạch Quân Quân cố ý nhìn thêm mấy lần nữa, nếu thật sự là làm từ vàng thì nàng sẽ nghiêm túc suy xét đến việc khẩy một ít xuống.

Nhưng mà lúc này cột rồng đen kịt đến mức không thể nhìn ra nguyên liệu thô là gì cả.

Nghĩ đến vô số kho tàng khác trong cung điện to lớn này, Bạch Quân Quân lập tức nhịn xuống nỗi xúc động cướp đoạt ngay khi vừa vào cửa.

Dù sao, bình thường những thứ tốt đều được giấu ở sâu bên trong.

Nàng không có không gian, đương nhiên việc đưa toàn bộ mọi thứ đi là không thực tế.

Hơn nữa vũ khí tiện tay còn có lực hấp dẫn hơn cả tiền tài mê người.

Bạch Quân Quân khôi phục lý trí một lần nữa, đang định bước lên cầu thang thì một thứ gì đó đông nghìn nghịt đột nhiên lao xuống từ trên mái hiên.

Lúc đó cây bắt ruồi phản ứng đầu tiên, mở miệng rộng ra nuốt chửng những vị khách không mời mà đến này.

Nhưng mà sau khi bị cây bắt ruồi cắn, loài sinh vật này lại không hề từ bỏ giãy giụa, chúng nó nhảy lên hạ xuống trong đài hoa của cây bắt ruồi khiến cho cây bắt ruồi cũng không chịu nổi khống chế mà uốn éo qua lại.

Nhưng thứ này lại rất lợi hại, mặc dù bị bao vây trong đài hoa khổng lồ của cây bắt ruồi nhưng có không ít con vẫn dựa vào sức lực mạnh mẽ đâm thủng mấy lỗ trên đài hoa của cây bắt ruồi rồi cùng nhau bay ra.

Ba đứa trẻ nhìn thấy biến cố này thì đều vô cùng sợ hãi, trái tim thắt lại nhìn dòng máu xanh biếc đang chảy ra từ cây bắt ruồi.

Nhưng mà tuy rằng những thứ kia đã đột phá được vòng vây nhưng hạ cánh lại không tốt lắm, chúng nó vẫy cánh mấy lần rồi rơi xuống đất không thể động đậy nữa.

Bình Luận (0)
Comment