Bạch Quân Quân và Lý Văn Li ngồi xổm xuống xem xét.
Chỉ thấy mấy sinh vật màu đen tuyền vô cùng hung mãnh này vậy mà lại là con dơi.
Chúng nó rơi trên mặt đất nhưng trong mắt vẫn lộ ra vẻ hung ác, nhìn thấy loài người tới gần, càng không ngừng nhe hai hàm răng nanh sắc bén trong miệng ra, dường như đang uy hiếp bọn họ.
Loại dơi hút máu này chính là thứ khó đối phó nhất trong rừng rậm.
Bản thân chúng nó mang theo thuốc gây mê và vô số loại virus, một khi loài người đang ngủ say bị nó cắn một cái thì sẽ hoàn toàn không biết đau đớn là gì, chỉ có thể mặc nó muốn làm gì thì làm.
Hơn nữa loại virus chúng nó mang theo còn có thể phá hủy quá trình đông máu, chuyện làm người ta mất máu mà chết lúc đang ngủ sau khi bị cắn cũng chẳng phải là chuyện gì mới mẻ cả.
Sức sống của loại dơi hút máu này cực kỳ mạnh mẽ, cho đến giai đoạn sau của mạt thế cũng không hề bị tiêu diệt sạch sẽ.
Chúng nó giống như muỗi vậy, cuồn cuộn không ngừng mà phát tán virus, cũng cần cù chăm chỉ tạo ra phiền phức cho con người, thậm chí còn khó chơi hơn zombie rất nhiều.
Nhưng mà dơi hút máu thời bây giờ còn chưa tiến hóa đến mức khó có thể giết chết như vậy.
Chúng nó bị cuốn vào đài hoa của cây bắt ruồi, tuy rằng đột phá được vòng vây nhưng đã dính phải chất lỏng có tính ăn mòn trong đài hoa của cây bắt ruồi nên cũng lảo đảo rơi xuống.
Bây giờ tứ chi đều đang bị ăn mòn, mất đi năng lực bay, chỉ có thể nằm trên mặt đất không ngừng giãy giụa.
Đối với loại côn trùng có hại đáng ghét này, từ trước đến nay Bạch Quân Quân vẫn không hề khách sáo chút nào. Nàng dứt khoát lấy cung nỏ ra bắn “phụt phụt phụt”, phát nào chuẩn phát nấy, giết chết từng con chỉ bằng một cú bắn rồi vứt vào trong đài hoa của cây bắt ruồi.
Lúc này, sau khi đài hoa với cái miệng bị thủng nuốt chửng những con dơi này thì cây bắt ruồi lại vui vẻ uốn éo thân thể.
Bạch Táp Táp nhìn đài hoa không ngừng “đổ máu” này một cái, hơi lo lắng: “Trưởng tỷ, cây bắt ruồi không sao chứ ạ?”
“Thoạt nhìn trông nó rất đau.” Bạch linh Vũ cũng đau lòng theo.
“Yên tâm đi, thực vật không có thần kinh cảm nhận nỗi đau nên sẽ không cảm thấy đau đớn đâu, hơn nữa tốc độ chữa lành của nó nhanh hơn loài người rất nhiều, mấy miếng cắn không thể giết chết nó được đâu.”
Có lời này của Bạch Quân Quân, cuối cùng bọn trẻ cũng yên tâm hơn, nhưng nhìn thấy nó lại khoa chân múa tay càng lúc càng điên cuồng hơn sau khi ăn xong mấy con dơi thì lại nảy sinh nỗi lo lắng khác.
“Có khi nào nó bị rối loạn tiêu hóa không?”
“Dù sao ruồi muỗi cũng không cùng kích thước với dơi.”
Sau khi nói xong, Bạch Linh Vũ còn to gan lớn mật đến mức bước đến trước mặt cây bắt ruồi, sờ sờ rễ cây của nó.
Rễ cây của cây bắt ruồi mang theo cảm giác mát mẻ, còn có cảm giác mềm mại trơn bóng, tóm lại sờ vào rất thích.
Bạch Linh Vũ kinh ngạc sờ hết lần này đến lần khác.
Mà lúc Bạch Linh Vũ tiếp cận, cây bắt ruồi cũng không hề chủ động công kích, chỉ điên cuồng uốn éo lắc lư, giống như đang chìm đắm trong cảm giác sung sướng khi được ăn mấy con dơi, không thể tự kiềm chế.
“Yên tâm đi, trong rễ cây của nó chứa đầy axit ăn mòn nồng độ cao, đừng nói đến dơi, nó còn có thể chống chọi phần nào với sắt đen nữa đấy.”
Bạch Linh Vũ nghe xong thì ngượng ngùng rút bàn tay đường đột lại: “Lợi... lợi hại như vậy sao ạ?”
“Ừ.” Bạch Quân Quân gật đầu.
Có thể phát triển với kích thước lớn như vậy ở trong rừng rậm thì cũng chẳng phải là loại lương thiện gì.
Lúc này Bạch Linh Vũ mới nhìn thẳng vào người bạn to xác không thông minh cho lắm này.
Chẳng qua chỉ chốc lát sau, những chất lỏng màu xanh biếc trào ra trên những lỗ thủng của cây bắt ruồi đã nhanh chóng đông lại.
Quả thật như lời Bạch Quân Quân nói, năng lực chữa lành của nó rất đáng kinh ngạc.
Vì thế mấy người lại tiếp tục đi về phía phủ Thành chủ.
Lúc này cổng lớn của phủ Thành chủ đang rộng mở, sắc trời bây giờ cũng đã hoàn toàn tốt đen, không thể nhìn rõ bên trong trông như thế nào cả.
Lý Văn Li lập tức dẫn đầu thắp nến lên, mọi người lại nắm lấy vạt áo của nhau đi theo phía sau hắn.
Trong tòa nhà to lớn như vậy mà chỉ có ánh lửa từ ngọn nến nho nhỏ này chiếu sáng, có vẻ nhỏ bé yếu ớt lại không chịu nổi một cú tấn công.