Hắn cũng không dám xác định đây là thành chủ cố ý thiết lập trận pháp, hay là bởi vì xung quanh đây có thứ gì đó quấy nhiễu từ trường.
Tóm lại Lý Văn Li đã mất đi liên hệ với Hỏa Linh, càng không có cách nào để xác định xem nó ở đâu.
Bạch Quân Quân không tin vào ma quỷ, kéo Lý Văn Li ra khỏi phủ thành chủ.
Nhưng cho dù có đứng ở chỗ pho tượng vừa rồi như trước đó, Lý Văn Li vẫn như cũ không cảm giác được khí tức của Hỏa Linh.
Hắn cau mày nghĩ đến một giả thiết đáng sợ hơn.
"Có lẽ, từ lúc bắt đầu bước vào tòa thành này, sự kết nối giữa chúng ta và thế giới bên ngoài đã bị cắt đứt từng chút xíu một."
Bạch Quân Quân sững sờ trả lời trong vô thức: "Không có khả năng."
Nàng lập tức sử dụng dị năng để liên hệ với thự sam ở bên bờ phía xa.
Nhưng điều khiến cho nàng giật mình là cho dù ở trong rừng nàng vẫn có thể cảm nhận được khí tức của thự sam, hiện tại quả như Lý Văn Li nói, hoàn toàn không cảm ứng được tung tích của thự sam nhỏ kia của nàng.
Hiện tại Bạch Quân Quân hận không thể trở về vớt thự sam ở dưới đáy hồ lên, nếu không nó thối gốc cũng không ai biết.
Nhưng nàng cũng biết lúc này trở về thì không thực tế, như thể nhớ ra điều gì, Bạch Quân Quân cuống quít ngẩng đầu: "Ngươi còn có thể cảm giác được khí tức của Thủy Linh không?"
Thuỷ Linh không phải mạnh hơn hay sao? Có lẽ có thể cảm giác được cũng không biết chừng.
Nhưng, Lý Văn Li vẫn lắc đầu như cũ.
Ba đứa nhỏ vốn dĩ ở trong phủ thành chủ, bây giờ bị Bạch Quân Quân và Lý Văn Li kéo ra ngoài, men theo đường phố ở trong thành trì to lớn này mù quáng chạy lại một lượt nữa.
Nhưng Bạch Quân Quân và Lý Văn Li càng chạy sắc mặt càng nghiêm nghị.
Cho dù ba đứa đã có chút bước không nổi nữa, nhưng nhìn thấy nét mặt của bọn họ, bọn nó cũng không dám kêu mệt, chỉ có thể cắn răng kiên trì.
Lúc này Bạch Quân Quân mới chú ý tới ba đứa nhỏ và cây bắt muỗi đều có chút bất mãn.
Nàng bỗng dưng giữ chặt Lý Văn Li: "Đi tiếp như vậy cũng không phải cách, chúng ta nghỉ ngơi trước, ngày mai lại tuỳ cơ ứng biến."
Lý Văn Li nhìn thoáng qua bọn nhỏ, lúc này cũng mới cảm nhận được sức nặng nghìn cân ở trên chân.
Nghĩ đến đoàn người chạy trốn cả đường, cho đến bây giờ một giọt nước cũng chưa được uống.
Hắn khẽ gật đầu, một lần nữa dẫn mọi người về phủ thành chủ.
Tốt xấu gì nơi này cũng được lưu giữ hoàn hảo hơn nữa lại có nến thắp sáng, dù sao cũng tốt hơn một chút so với đám nhà cửa rách nát bên ngoài.
Mấy người trở về đến sân là bắt đầu sắp xếp lại vật tư trên người.
Hôm nay đi ra ngoài quá vội vàng, Bạch Táp Táp làm tiểu quản gia chỉ cầm theo những thứ mà nàng cảm thấy quý giá, ví dụ như gạo, mật ong và nến.
Nhìn thấy đống gạo này, Lý Văn Li nhịn không được xoa đầu Bạch Táp Táp: "Vất vả cho muội rồi."
Bạch Táp Táp cảm thấy đoạn đường này đều là được bảo vệ giống như vướng víu không có tác dụng và giá trị gì, mà bây giờ cuối cùng cũng có một chút xíu tác dụng, cả người nàng đều vui vẻ trở lại.
"Đây là chuyện ta nên làm."
Từ xưa tới nay dân lấy ăn làm đầu, nhìn thấy đồ ăn tâm trạng của mọi người đều khá hơn một chút.
Muốn có ăn thì dĩ nhiên phải có công cụ, nhưng mọi người không có công cụ thuận tiện nào, thế là chỉ có thể sờ soạng nhà bếp trước.
Mặc dù nơi này là nhà ở hơn một ngàn năm trước, nhưng bố cục và cấu tạo chênh lệch không xa so với hiện tại, mọi người dựa vào kinh nghiệm, rất nhanh đã tìm được nhà bếp.
Mặc dù nhà bếp ở vị trí hơi lệch so với sân, nhưng đèn đuốc ở nơi này liên kết với nhau, hơn nữa cũng không biết nguyên nhân là gì tóm lại phủ thành chủ này được giữ gìn khá hoàn hảo, ngoại trừ dơi ở trên mái hiên bên ngoài, nơi này vậy mà không gặp tổn thất gì do động vật gây ra.
Lúc bọn họ đi vào nhà bếp nhìn thấy tình cảnh vật phẩm tràn đầy như cũ.
Đương nhiên, cũng không phải nói lương thực đầy kho, mà chính là ở đây đầy đủ mọi thứ công cụ.
Chỉ có điều mặc dù công cụ đầy đủ, nhưng trải qua ngàn năm xói mòn , tất cả mọi thứ đều trở nên xám đen. Những vết đốm bám vào bên trên cũng không biết là hoá thạch hay là nấm mốc.