Những vật này trải qua ngàn năm dày công sấy khô, lỗ mãng dùng chúng nó, chỉ sợ một giây sau trúng độc bỏ mình cũng khó nói.
Mọi người thấy đống đồ này, kết quả lại là một cái có thể sử dụng được cũng không tìm thấy.
Bọn họ tuần tra một vòng thật vất vả mới tìm được một chồng chén dĩa gốm sứ phủ đầy bụi ở trong một góc hẻo lánh.
Những chén đĩa gốm sứ này mặc dù bị phủ bụi nhưng dù sao cũng không bị nấm mốc, rửa một cái có lẽ vẫn có thể sử dụng được.
Thế là, Bạch Táp Táp và Bạch Linh Vũ ở nhà bếp lựa những chén đĩa tương đối sạch sẽ, Bạch Quân Quân thì đi vào sân tìm nước.
Khiến cho người ta không mất hi vọng chính là, trong sân thật sự có một cái giếng, bên trên có một thanh ngang và một sợi dây gai to rất dài, nghiễm nhiên là để múc nước dùng.
Bạch Quân Quân thử một chút xem thứ này có thể còn dùng được hay không, nhưng dây gai đã bị hao mòn cả hàng ngàn năm, vừa đụng một cái đã đứt gãy.
Bạch Quân Quân bất đắc dĩ, chỉ có thể dùng dị năng trực tiếp thao túng dây leo không rời người đi xuống dưới để kiếm nước.
Trong chốc lát, lá cây của dây leo bện thành một chiếc giỏ mây không lọt nước, bên trong chứa đầy nước.
"Hồ ly."
Bạch Quân Quân cũng không quay đầu lại gọi một tiếng.
Lý Văn Li nghe tiếng đi tới: "Sao vậy?"
Bạch Quân Quân đẩy nước đến bên cạnh Lý Văn Li: "Thử đi."
"?" Lý Văn Li mờ mịt nhìn sang nàng.
"Lão đại của hệ thuỷ có khả năng miễn dịch với nước đó? Chắc là uống vào không chết."
"..." Lý Văn Li không biết nên trả lời cái gì.
"Đến đây, cạn nó đi." Bạch Quân Quân vẫn như cũ nhiệt tình mời chào đồng minh của nàng.
Lý Văn Li đen mặt lại: "Bây giờ mà giết chết mất đồng minh thì đối với ngươi cũng không có chỗ tốt đâu."
"Ta có lòng tin với ngươi."
Đương nhiên, nước này uống vào cũng không chết, nhiều nhất là tiêu chảy, với năng lực của Lý Văn Li, cho dù suy yếu thành như này, chắc vẫn có thể hoá giải? Dù sao cũng là dị năng hệ thuỷ mà.
Lý Văn Li bất đắc dĩ lắc đầu, tiến đến bên thùng nước ngửi một chút mùi vị của nước từ một ngàn năm trước, nhưng điều khiến hắn bất ngờ chính là nước này lại có một mùi vị quen thuộc.
Hắn nhịn không được vốc một ngụm thả vào trong miệng, mùi vị ngọt ngào mát lạnh khiến mắt hắn sáng lên.
Ánh mắt Bạch Quân Quân sáng rực nhìn chằm chằm vào hắn: "Sao rồi? Chết chưa?"
"..." Lý Văn Li bất đắc dĩ liếc nhìn nàng một cái.
Ngay vào lúc Bạch Quân Quân mắt sáng lên chờ đợi đáp án, hắn đột nhiên ra tay, vốc một ngụm nước đút vào trong miệng Bạch Quân Quân.
Bạch Quân Quân không ngờ tới tên này sẽ đánh bất ngờ, bị hắn cưỡng ép uống ực một hớp nước, vừa định xù lông lên đã cảm nhận được trong miệng mát lạnh.
Nàng không kiềm chế được mở to hai mắt nhìn.
Mà lúc này Lý Văn Li cong mày lên.
"Quả nhiên không hổ là Linh Tuyền, ngọt mát thấm vào ruột gan."
Lý Văn Li vừa nói xong, Bạch Quân Quân lập tức khuấy một chút nước trong thùng, nước rào rào rơi trên mặt Lý Văn Li.
"Thằng nhóc thối, dám trêu cợt bà cô của ngươi!"
Lý Văn Li cũng không tức giận, lau sạch nước trên mặt nhưng nụ cười vẫn như cũ không giảm.
Không có cách nào cả, sau khi biết nước này không có vấn đề, tâm trạng của hắn đã không khống chế nổi mà tốt hơn.
Đây rõ ràng cũng là nước trong đầm nước.
Rõ ràng cách xa nhau ngàn dặm lại có nước trong đầm nước xuất hiện, điều này nói rõ cái giếng này thông tới đầm nước.
Cho dù không cảm nhận được sự tồn tại của Thủy Linh, nhưng chúng nó khẳng định vẫn còn ở vị trí cũ.
Mặc dù tạm thời không hiểu rõ vì sao tín hiệu lại bị che giấu, nhưng chỉ cần biết rằng bên ngoài vẫn bình thường như cũ là được.
Cho dù vị trí của Hỏa Linh mơ hồ, nhưng trí nhớ của hắn không tệ, nhớ kỹ phương hướng tổng thể là được.
Cùng lắm thì đi lần mò cũng được.
Hơn nữa, nước trong giếng này lại là nước của Thủy Linh, nói rõ dưới đất này nhất định có sông ngầm.
Thật đúng là sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp thôn!