Còn nữa, đã có sông ngầm bến dưới, chính là có ý nghĩa trở về, bọn họ có thể tránh được nguy hiểm ở rừng cây, trực tiếp di chuyển từ sông ngầm dưới lòng đất.
Trước mắt chỉ cần tìm được bản đồ của thành Phục Ba trong phủ thành chủ thì tất cả đều được giải quyết dễ dàng.
Chỉ là phát hiện lần này khiến cho hai người lại sửa lại mục tiêu một lần nữa, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng xuống.
Lúc Bạch Táp Táp khiêng một chồng lớn bát đĩa đi ra cũng là lúc nhìn thấy cảnh đôi nam nữ đang đứng bên giếng dưới ánh trăng nhìn nhau cười.
Vốn dĩ rất là tình thơ ý họa, nếu đặt ở quá khứ, cảnh đẹp như vậy tất nhiên khiến cho người ta ngại ngùng mặt đỏ tim run.
Nhưng vị trí của bọn họ bây giờ là một nơi bỏ hoang ngàn năm, hai người này lại nhìn nhau cười ở bên cạnh cái giếng âm u hoang vắng, nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ dị, trong nhất thời lông tơ của Bạch Táp Táp dựng thẳng lên.
Chuyện này... không phải là bị trúng tà đấy chứ?
Phản ứng đầu tiên của mấy đứa nhỏ chính là trốn ra sau lưng cây bắt muỗi không sợ trời không sợ đất.
"?" Cây bắt muỗi.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt mấy đứa nhỏ sợ hãi.
Phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là trong sân có kẻ địch, nhưng liếc nhìn xung quanh, hoàn toàn không phát hiện ra điều bất thường.
"Sao vậy?" Bạch Quân Quân nghi ngờ.
Lý Văn Li cũng đi tới sờ lên đầu mấy đứa bé: "Có cần giúp một tay không?"
"Á?" Bạch Táp Táp cảm nhận được bàn tay ấm áp của Lý Văn Li, cố giả bộ bình tĩnh lắc đầu.
Mà Bạch Quân Quân cho là trẻ con sợ cái giếng cạn ở đình viện này.
Dù sao giếng cạn trong sân ở thời cổ đại từ trước đến nay toàn liên quan đến chết chìm, oan hồn có hàng ngàn hàng vạn sợi, nhất là căn nhà cổ xưa ngàn năm này bọn nhỏ sợ hãi cũng không thể tránh được, nàng bèn giải thích một cách thân thiết: "Yên tâm đi giếng này nhìn thì doạ người, thật ra không có cái gì cả, nước ở trong giếng cũng có thể uống."
Bạch Táp Táp nhìn trưởng tỷ và Văn Li ca cũng vẫn như ngày thường, lúc này mới đánh bạo bưng bát đĩa đi ra rửa.
Nhưng vừa đi nàng vừa nhịn không được mà oán thầm trưởng tỷ và Văn Li ca đừng có như vậy nữa, có biết là doạ người lắm hay không.
Lúc đó Tiểu Sơn và Bạch Linh Vũ cũng rất chột dạ không dám nói lời nào.
Lý Văn Li nhìn thấy những đứa nhỏ này kỳ lạ cũng đoán bọn nó sợ quỷ, thế là cười nói: "Không làm việc trái với lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa, các ngươi chỉ cần đường đường chính chính làm người thì vĩnh viễn không cần sợ những thứ linh tinh có sức mạnh kỳ lạ kia."
Người đến từ thời mạt thế ngỏ lời chính là cứng rắn như thế.
Nhưng trẻ con ở nơi này lại không phải cho là như vậy, nhưng bọn nó cũng biết mình náo loạn ra tai họa rồi, cho nên Bạch Quân Quân và Lý Văn Li vừa an ủi, mọi người cứ mập mờ gật đầu tỏ vẻ biết rồi.
Sự việc được bỏ qua, một đoàn năm người chia quân ra thành hai đường.
Chị em Bạch Quân Quân một người múc nước một người rửa chén, còn lại ba người con trai thì dựng lò nhóm lửa ở hành lang.
Dù sao những thứ cũ kỹ ở bên trong ngoại trừ gỗ thì những thứ khác cũng không dám dùng, dứt khoát ở hành lang nấu cơm, còn thoáng gió hơn chút.
Mà Bạch Táp Táp vừa rửa chén vừa lén liếc nhìn Quân Quân.
Lúc Bạch Quân Quân bị nhìn chằm chằm chịu không được mới dừng động tác lại: "Ta nói này tiểu thư Bạch Táp Táp rốt cuộc muội có vấn đề gì muốn hỏi?"
"Khục..." Bạch Táp Táp lắc đầu.
Thật ra chẳng qua là cảm thấy vừa rồi hình ảnh trưởng tỷ và Văn Li ca nhìn nhau cười quá chấn động thôi, dù sao ở trong quá khứ chuyện này tuyệt đối không thể nào xảy ra.
Nàng chỉ thấy trưởng tỷ ném cho Văn Li các kiểu vẻ mặt mặc kệ, đen mặt, mặt thối, chưa từng nhìn thấy vẻ mặt vui cười.
Chẳng lẽ đây chính là hoạn nạn mới thấy chân tình?
Bạch Táp Táp yên lặng nhìn thoáng qua trưởng tỷ: "Trưởng tỷ, tỷ cảm thấy Văn Li ca thế nào?"
"Cái gì thế nào?" Bạch Quân Quân không hiểu lắm.
"Khục, tỷ cảm thấy hắn làm người như thế nào?"
"Là một đối thủ mạnh." Bạch Quân Quân trả lời dứt khoát.