Chỉ thấy con trăn anaconda giống như quái vật ở phía sau đang đuổi theo bọn họ với tốc độ cực kỳ nhanh.
Không phải là con trăn gặp phải hôm qua thì là thứ gì khác nữa chứ?
Con trăn kia giỏi về công kích dưới đáy nước, nếu như bị nó quấn lấy dưới đáy nước thì thật sự không còn hy vọng sống sót nữa.
Bạch Quân Quân nhanh chóng thúc giục dị năng làm cho toàn bộ rong rêu, cây cỏ ở dưới nước quấn lấy con trăn, rồi lại vừa thúc giục vừa nhắc nhở Lý Văn Li nhanh chóng tăng tốc.
Nhưng mà sức mạnh của trăn anaconda tăng lên rất mạnh ở trong nước, rong rêu hoàn toàn không thể khống chế được.
Con trăn giống như mũi tên rời cung, không ngừng trườn về phía trước, Bạch Quân Quân chỉ có thể tháo sợi dây mây không bao giờ rời khỏi người xuống, dứt khoát làm cho dây mây tạo thành một tắm lưới, ngăn cách bọn họ và con trăn anaconda.
Cũng chính vào nháy mắt lưới mây được tạo thành kia, con trăn đuổi đến nơi.
Nó phân biệt được rõ ràng rằng hơi thở của những người từ bên ngoài đến này chính là của kẻ thù đã làm nó nhục nhã ngày hôm qua.
Trăn anaconda quanh năm suốt tháng sinh trưởng trong loại nước có linh khí này, có thể nói đã hấp thu được tinh hoa của nhật nguyệt, mở ra linh trí từ lâu, không nói đến những chuyện khác nhưng ít nhất đã thấy được kẻ thù thì sao lại có thể nói bỏ qua là bỏ qua được?
Hơn nữa rắn là loài có thù tất báo, ngày hôm qua sau khi bị hai người này làm trọng thương chật vật chạy trốn, nó chưa từng nghĩ rằng lại có thể gặp lại hai sinh vật này ở sào huyệt của mình.
Vì thế con trăn không hề khách sáo chút nào, lập tức rụt thân thể xuống mức thấp nhất tựa như lò xò, sau đó dùng toàn lực đâm về phía trước.
Một tiếng “binh” vang lên, lưới mây rung chuyển.
Nhưng nó vẫn vững vàng cố định tại chỗ như cũ, không hề lỏng ra.
Trăn anaconda thấy một chiêu không trúng, lại tiếp tục dùng hết toàn bộ sức mạnh tiếp tục đâm vào.
Binh!
Binh!!
Binh!!!
Cuối cùng trong những đợt tấn công điên cuồng liên tục, lưới mây bị đứt ra, rơi xuống từng mảnh.
Trong khoảnh khắc lưới mây vỡ vụn, Bạch Quân Quân cũng bị phản phệ, cả người nàng đau xót, tốc độ bơi cũng trở nên chậm hơn.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lý Văn Li nhanh chóng giữ chặt tay nàng, một tay hắn đỡ lấy thắt lưng của Bạch Quân Quân, đẩy nàng về phía trước, rồi sau đó bản thân mình lại dừng ở phía sau Bạch Quân Quân.
Lý Văn Li nhìn thấy trăn anaconda đang lướt tới, trên mặt lại hiện lên ý cười điên cuồng tràn đầy phấn khích.
Hắn chụm đầu ngón tay của mình lại ở trong nước, không bao lâu sau trên tay hắn xuất hiện một quả cầu ánh sáng, đây là đạn pháo do không khí trong nước dồn nén tạo thành, khi con trăn càng lúc càng tới gần hơn, Lý Văn Li cũng dùng sức ném quả cầu ánh sáng này ra bên ngoài.
Vì thế con trăn va chạm trực tiếp với quả cầu ánh sáng này, nó không biết đây là vật gì, mở cái mồm to như chậu máu ra nuốt chửng.
Nhưng mà một chuyện đáng sợ đã xảy ra.
Sau khi gặp phải sự ngăn cản của con trăn, quả cầu ánh sáng nổ mạnh trong nháy mắt.
Không ngờ rằng đây là quả cầu ánh sáng được tạo thành từ hàng nghìn hàng vạn làn gió, uy lực ở trong nước có thể so sánh với bom.
Trăn anaconda không biết nên không sợ, nuốt chửng vào trong bụng nên lập tức bị nổ tung tóe.
Loại cảm giác này giống như dùng súng Gatling[1] càn quét ổ zombie vậy.
[1] Súng Gatling là một loại súng nhiều nòng bắn nhanh
Lý Văn Li bắt đầu cười, hoàn toàn không để ý đến sức giật tràn đến sau cú chấn động mạnh, đương nhiên, cũng bởi vì hắn đã dùng hết dị năng của mình chỉ trong chốc lát nên bây giờ cho dù có muốn cũng không thể động đậy được.
Đúng vào lúc này, một bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh đột nhiên ôm lấy thắt lưng hắn, kéo mạnh hắn về phía sau.
Lý Văn Li kinh ngạc quay đầu lại, lập tức nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc của thiếu nữ.
Nàng áp vào lưng hắn, ôm thắt lưng hắn, chóp mũi cũng cọ qua lỗ tai của hắn.
Nhưng mà lúc này thiếu nữ bất chấp khoảng cách thân mật của hai người, cố chấp kéo hắn về phía sau.
Trong nháy mắt đó, trái tim Lý Văn Li không thể khống chế mà hơi rung động.
Bạch Quân Quân lôi kéo tên liều mạng thích ngọc đá cùng nát này bơi về phía sau đến vài mét, cuối cùng mới nhìn thấy bờ.
Lúc hai người chật vật đến được bờ, cả hai đều mất đi sức lực nói chuyện, chỉ nằm trên bờ thở hồng hộc như con chó già.
Một lúc lâu sau, Bạch Quân Quân mới mang vẻ mặt sống sót sau tai nạn trừng mắt với Lý Văn Li.
“Có phải ngươi bị bệnh không hả?”