Hoàn cảnh vừa rồi nguy hiểm như vậy, thế mà người này lại dám sử dụng hết toàn bộ dị năng.
Nếu không phải nàng phản ứng nhanh, kéo hắn ra thì có phải người này cũng sẽ bị lưỡi đao gió của chính mình cắt làm đôi rồi hay không?
Lý Văn Li nghe Bạch Quân Quân trách cứ, sửng sốt một lúc lâu rồi mới nở nụ cười tươi.
“Yên tâm đi, không chết được, cùng lắm thì bị sức giật đó đẩy lên bờ mà thôi.”
Bạch Quân Quân không thể ừ bừa, khó trách người khác đều gọi hắn là kẻ điên.
Nhìn cái dáng vẻ này của hắn xem, thật sự là khó điều chỉnh.
“Với phương thức chiến đấu như vậy mà ngươi còn có thể sống đến bây giờ, thật sự là sống lâu thì cái gì cũng thấy được.”
Lý Văn Li nhếch môi: “Không phải chết một lần rồi đấy sao?”
“…” Thế mà tên này còn nói được nữa cơ đấy.
Bạch Quân Quân không nói gì ngồi dậy.
May mà trước khi xuống nước nàng đã sớm chuẩn bị.
Bạch Quân Quân lấy nước hiếm đã chuẩn bị sẵn sàng ra, “ừng ực” uống hết một nửa rồi mới đưa cho Lý Văn Li.
“Thứ này không nhiều lắm đâu, tiết kiệm một chút di.”
Lý Văn Li nhìn túi nước, hơi sửng sốt.
Đây chính là túi nước mà nàng vừa uống.
Nhưng cuối cùng Lý Văn Li cũng không hề nói gì cả, nhận lấy túi nước uống theo.
Có điều nước vừa vào miệng, Lý Văn Li lập tức quên đi cảm giác kỳ lạ vì gián tiếp hôn môi. Hắn cảm nhận được một luồng năng lượng dồi dào trôi xuống yết hầu, rơi thẳng vào khí hải, làm cho dị năng hệ Phong rỗng tuếch của hắn nhanh chóng ngưng tụ lại.
Hắn ngạc nhiên nhìn Bạch Quân Quân.
Bạch Quân Quân đắc ý cong môi: “Ta chưa hề đánh trận nào mà không chuẩn bị trước cả. Nước cỏ cây, nước kích thích của cây bắt ruồi, thêm cả tinh chất nhân sâm, uống chừng đó cũng đủ để ngươi khôi phục thời kỳ đỉnh cao trong ba giây đúng không?”
Bạch Quân Quân trước mắt mái tóc ướt đẫm, những sợi tóc tán loạn dính lên khuôn mặt thanh tú kia, rõ ràng là dáng vẻ yêu kiều khiến người khác động lòng, vậy mà trong ánh mắt lại lóe ra sự ngang tàng của gấu nâu ngang ngược.
Lý Văn Li không nhìn được nở nụ cười: “Lần đầu tiên cảm thấy được, có một người bạn cũ ở nơi đất khách quê người cũng rất tốt.”
“?” Bạch Quân Quân chẳng hiểu ra sao.
Có ý gì vậy?
Lần đầu tiên cảm thấy được, vậy trước kia thì sao?
Chẳng lẽ mấy ngày nay hắn giả vờ làm đồng minh với nàng nhưng lại một lòng muốn trừ bỏ nàng?
Nhận được ánh mắt nghi ngờ của Bạch Quân Quân, Lý Văn Li hắng giọng: “Nói sai rồi, xóa lần đầu tiên đi, có một người bạn cũ ở nơi đất khách quê người rất tốt.”
“Hừ.” Bạch Quân Quân trả lời hắn bằng một tiếng cười lạnh.
Giấu đầu hở đuôi. Tên hồ ly này quả nhiên gian xảo, không có câu nào là thật cả.
Lúc này Lý Văn Li lại đột nhiên đưa tay xoa xoa đầu nàng, rồi đứng dậy quan sát xung quanh trước một bước.
Vốn Bạch Quân Quân còn muốn phản kích một câu sờ đầu ai đấy? Nhưng mà còn chưa nói ra khỏi miệng đã nhìn thấy Lý Văn Li trở về dáng vẻ đứng đắn trong nháy mắt nên chỉ có thể nuốt lời oán thầm vào bụng, đứng lên theo hắn.
Nơi bọn họ đang ở là một cái hang rất to.
Trên đỉnh hang có rất nhiều cây bối mẫu tinh thạch, chúng nó tỏa ra ánh sáng thần bí tựa như biển sao trời.
Hơn nữa hang này sâu không thấy đáy, phía trước còn có dấu vết sửa chữa sạn đạo[1].
[1] Sạn đạo là đường làm bằng cọc gỗ lát ván, trong hẻm núi hoặc bờ vực.
Sau khi xác nhận đối phương đã khôi phục, lúc này hai người mới chuẩn bị xuất phát một lần nữa.
Lý Văn Li vẫn đi đằng trước giống một đầu tàu gương mẫu như cũ, Bạch Quân Quân cảnh giới chặn hậu ở phía sau.
Hai người chậm rãi đi lên phía trước, chỉ thấy sạn đạo này được mở ra dọc theo bức tường đá, mà bên cạnh sạn đạo còn có một dòng sông ngầm, nước trong dòng sông ngầm đó thông với con đường lúc hai người đến đây, kéo dài vào bên trong.
Cũng may vừa rồi giải quyết được con trăn kia ở vùng nước rộng rãi, bằng không ở nơi chật chội thế này đúng là không tiện ra tay.
Về phần thuyền nhỏ mà Thành chủ nói, bọn họ không thấy được.
Phỏng chừng trải qua nghìn năm phong hóa, cho dù thuyền gỗ này có tốt thế nào đi nữa thì cũng đã bị ăn mòn, không còn từ lâu.
Hai người đi trong hang động tối đen như mực này, ngũ quan của họ vốn vượt trội hơn người, không cần đèn đóm cũng có thể nhìn rõ đường.
Càng đi vào trong lại càng khô ráo, hai người liền biết đã gần đến núi lửa rồi.