Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 364 - Chương 364. Tặng Muối Ăn

Chương 364. Tặng muối ăn Chương 364. Tặng muối ăn

Đừng nghĩ rằng ba mươi cân đã là nhiều lắm, trong đội ngũ của các nàng có hai thiếu niên đang tuổi lớn, chính là lúc ăn được ngủ được.

Ba mươi cân này nhiều lắm cũng chỉ đủ cho mười lăm bữa mà thôi.

Nhưng thứ mà nàng có là thời gian.

Cho nên sau khi thu hoạch xong số thóc, Bạch Quân Quân nhanh chóng rút hết lượng nước ra rồi tùy tiện tìm một chiếc bao ở trong nhà kho để ba mươi cân thóc vào trong. Xong xuôi tất cả mọi việc nàng mới giả vờ vui mừng chạy ra tìm Bạch Táp Táp.

Bạch Quân Quân dùng kỹ năng diễn xuất kém cỏi không thua kém là bao so với Bạch Táp Táp giả bộ như tìm được nửa bao thóc ở trong nhà kho.

Bạch Táp Táp không hề nghi ngờ gì cả, vui mừng dùng nắm tay xát số thóc vừa tìm được.

Còn không quên quay người về phía phòng của đại thúc thôn trưởng cúi đầu nói lời cảm tạ.

Cứ như vậy Bạch Táp Táp vô cùng vui mừng đi nhóm lửa nấu cơm, hoàn toàn không phát hiện hành động của trưởng tỷ có vẻ kỳ lạ.

“…” Lý Văn Li.

Từ trước đến nay phải bảy tám giờ tối thôn dân mới từ đồng ruộng trở về.

Bởi vì mặt trời ở nơi này xuống núi tương đối chậm nên bình thường phải hơn tám giờ tối mới hoàn toàn tối đen.

Chờ đến lúc bọn họ kéo dưa hấu trở về liền nhìn thấy khói bếp lượn lờ ở nhà thôn trưởng.

Mọi người sửng sốt, hoảng hốt có ảo giác như cả nhà thôn trưởng vẫn còn sống.

Nhưng mà lúc đi tới cửa nhìn vào, bọn họ lại thấy người đang bận rộn bên trong chính là mấy đứa trẻ. Bây giờ bọn mới nhận ra rằng thôn trưởng đã mất rồi.

Lúc đó Bạch Quân Quân đang ngồi ở cửa nhà bếp chờ ăn cơm, nhìn thấy thôn dân đến đây, ánh mắt không khỏi sáng rực: “Đã đưa dưa hấu đến đây rồi sao?”

Mọi người hơi ngượng ngùng đưa bao bố đựng dưa hấu qua.

“Chúng ta đều đã để gọn gàng vào bao rồi, số còn lại ngày mai sẽ… đưa lại đây cho mấy người.”

“Không cần không cần, ngày mai ta sẽ bảo Táp Táp đến lấy, cảm tạ các vị thúc bá thẩm.”

Nói xong, Bạch Quân Quân bảo bọn họ đặt dưa hấu xuống sân rồi lập tức đi thăm viếng từng nhà, nói là đi thăm viếng cũng không đúng lắm, chủ yếu là vì cho muối ăn.

Dù sao số chén của nàng có hạn, cũng không thể tặng tám, chín nhà mỗi nhà một chén được đúng không? Hơn nữa túi của nàng cũng chỉ lớn chừng đó, lấy nhiều chén từ trong đó ra như vậy cũng không phù hợp với lẽ thường.

Mọi người không biết mục đích Bạch Quân Quân đến, cứ nghĩ tiểu cô nương chỉ đến thăm viếng mà thôi, ai ngờ người ta không đi đâu cả mà đi thẳng vào nhà bếp của từng nhà, nhìn thấy lọ muối liền cho muối vào bên trong.

Chuyện này khiến lão gia tử lão thái thái sợ tới mức liên tục hô không được.

Bạch Quân Quân không nghe, căn cứ Bạch Hùng chỉ làm chuyện cướp của người giàu chia cho người nghèo, từ trước đến nay không bao giờ lợi dụng những quần thể yếu thế.

Lão thái thái và lão gia tử không thể ngăn cản được Bạch Quân Quân tiêu tiền như nước, chỉ có thể lấy những vật quý giá của mình ở trên xà nhà và đầu tường ra để trao đổi với nàng.

“?”

Bạch Quân Quân nhìn những chiếc bình sành này với vẻ mặt khó hiểu.

Lão thái thái, lão gia gia cười nói: “Những thứ này là rau dầm, tương đậu, dưa muối nhà làm, đều là những thứ có thể ăn với cơm, các cháu có thể để đó ăn từ từ. Tuy rằng không đáng tiền nhưng là tấm lòng quý báu nhất của chúng ta.”

Nhà của mỗi thôn dân bọn họ cũng giống như nhà thôn trưởng, đều bị thổ phỉ cướp sạch sành sanh, tất cả những thứ còn lại đều là những đồ được đặt ở trong góc không bị phát hiện, cũng là những đồ dự trữ cuối cùng của bọn họ.

Bạch Quân Quân nhìn phòng bếp trống rỗng với vẻ rất tò mò: “Lương thực của mọi người đã bị cướp sạch rồi, vậy bây giờ ăn gì?”

Lão gia tử và lão thái thái ngây ra.

Bạch Quân Quân vội vàng giải thích: “Không có ý mạo phạm đâu ạ, chỉ hơi tò mò mà thôi.”

“Ở trong núi còn có vài mảnh ruộng cằn cỗi, chúng ta trồng ít khoai lang và khoai tây ở đó, nhưng mà mấy thứ này vẫn chưa chín, chỉ có thể ăn một ít lúc đói quá mà thôi, nếu không đợi đến mùa thu sẽ không còn gì thu hoạch nữa, toàn bộ mọi người sẽ chết đói.” Ông cụ trả lời với vẻ hơi ngượng ngùng.

Bạch Quân Quân hiểu ra, gật đầu.

Dường như tính nhiều chuyện của ông cụ đã được gợi mở, tiếp tục nói: “Hai ngày trước chúng ta cũng đến Huyện nha báo quan rồi, Huyện nha chia cho một ít lương thực tạm thời cứu tế, chắp vá như vậy cũng có thể sống sót qua ngày.”

Bình Luận (0)
Comment