Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 378 - Chương 378. Người Mà Huyện Thái Gia Ngày Mong Đêm Mỏi

Chương 378. Người mà Huyện thái gia ngày mong đêm mỏi Chương 378. Người mà Huyện thái gia ngày mong đêm mỏi

Lúc này binh lính cũng biết sự việc không phải là nhỏ, không khỏi nhanh chóng để bọn họ đi gặp Tri huyện.

Thời điểm đó, Tri huyện đang buồn bã chán nản nằm sấp trong nha môn.

Từ lúc tam hoàng tử thả cho thổ phỉ vào, khắp nơi ở đất Đông này trở nên rối loạn mà huyện Đại của bọn họ lại là nơi chịu tổn thất nặng nề.

Tùy răng bên ngoài dán không ít chân dung treo thưởng nhưng những người báo danh đều là những thiếu niên không đáng tin, ông ta hoàn toàn không ôm hy vọng gì cả.

Bây giờ Bích Lạc thành báo nguy, tam hoàng tử đã đi đến Bích Lạc thành, đến lúc đó ngoài có cửu hoàng tử uy hiếp, trong có thổ phỉ làm loạn, chỉ sợ rằng đất Đông này sắp xảy ra hỗn loạn đến long trời lở đất rồi.

Mà ông ta là quan phụ mẫu của huyện Đại, không trông cậy vào việc có thể nhanh chóng thăng quan tiến chức nhưng ít ra địa bàn ông ta cai quản cũng phải mưa thuận gió hòa chứ?

Cho nên mấy ngày nay thổ phỉ quả thật đã trở thành một việc lớn trong lòng ông ta, còn đau đầu hơn cả đứa con cả ngày chơi bời lêu lổng, lưu luyến chốn gió trăng nữa.

Nhưng ông ta lại không có cách nào cả.

Huyện Đại tuy rằng lớn, nhưng phần lớn tráng đinh đều đã bị trưng binh nhập ngũ, ngay cả nha dịch cũng bị trưng binh rất nhiều.

Bây giờ, tam ban nha môn của ông ta mỗi ban chỉ còn không đến mười người, thậm chí cả tạo ban, người phụ trách kêu uy vũ cũng không có, mấy lần thẩm án đều phải để cho tráng ban* thay thế.

Tạo ban: chức quan trong tam ban nha môn, có nhiệm vụ đứng ở nơi thẩm án và thi hành án

Tráng ban: chức quan trong tam ban nha môn, có nhiệm vụ truy bắt tội phạm

Tuy rằng ông ta đã dán chân dung treo giải thưởng, cổ vũ những hiệp sĩ hương dũng* giúp đỡ bắt thổ phỉ, nhưng toàn bộ những hương dũng thường xuyên giúp đỡ bắt thổ phỉ đều đã tham gia quân ngũ, còn lại đều là những người già yếu, nữ nhân và trẻ em, làm sao có người hưởng ứng được chứ?

Đúng lúc này một đô đầu ra roi thúc ngựa trở về nói cho ông ta biết, có người bắt người của Hắc Tri Chu đến đây lĩnh thưởng.

Huyện thái gia giật mình một cái, nhảy xuống khỏi ghế: “Ngươi nói cái gì?”

“Bẩm Huyện thái gia, vừa rồi có hai hương dũng trẻ tuổi đẩy hơn năm mươi thi thể đến đây nói là đến lĩnh thưởng, đã xem xét qua, quả thật có mấy người là người trên bảng treo giải thưởng.”

Đô đầu kia không hề cảm thấy phiền hà mà giải thích lại một lần.

“Người đâu rồi? Bọn họ ở đâu?”

“Ngay bên ngoài Huyện nha.”

“Mau, đưa ta đi nhìn xem.”

Huyện thái gia nói xong lập tức sải bước lớn xông ra ngoài, bước chân mạnh mẽ kia tuyệt đối không giống với vẻ bề ngoài mập mạp của ông ta.

Bên ngoài, rất nhiều dân chúng đang vây quanh, tất cả đều bàn tán xôn xao về thi thể trên năm chiếc xe đẩy kia.

Bên cạnh xe đẩy có hai thiếu niên đứng đó, bọn họ không phân rõ là nam hay nữ nhưng khí độ phi phàm, thoạt nhìn có vẻ là tiểu công tử thế gia nào đó.

Bọn họ mặc y phục màu đỏ tươi, đứng ở trước núi thi thể trông rất bắt mắt.

Đúng lúc dân chúng vây xem đang đoán xem thi thể trên xe đẩy là ai thì Huyện thái gia đã chạy ra với vẻ mặt căng thẳng.

Nhìn thấy mấy bàn chân to lộ ra trên xe đẩy, ông ta vui mừng kéo rơm rạ lên, đập vào mắt là những người chết với sắc mặt trắng bệch.

Nhưng mà những người chết này lại là những người mà Huyện thái gia ngày mong đêm mỏi.

Huyện thái gia không hề sợ hãi, nghiêm túc xem xét những thi thể này, cuối cùng nhìn thấy một khuôn mặt có vẻ tương đối quen mắt trong số những thi thể đó, tiểu đầu mục* Hắc Cửu đứng hàng thứ chín của Hắc Tri Chu.

Huyện thái gia mừng rỡ vỗ tay: “Ha ha ha, là hắn, là hắn.”

“Hương dũng đâu? Hương dũng đưa Hắc Cửu của Hắc Tri Chu ra chịu tội trước pháp luật đâu? Bản Huyện thái gia phải đích thân khao thưởng?”

“Bẩm Huyện thái gia, chính là bọn họ.”

Đô đầu kia chỉ chỉ hai đứa trẻ đứng phía sau Huyện thái gia.

Hả?

Huyện thái gia hơi kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy quả thật có hai đứa trẻ đang đứng ở phía sau, mới đầu còn tưởng là dân chúng vây xem nên không để ý, hóa ra người ta là hiệp sĩ hương dũng lập công lớn lần này.

Vẻ mặt của Huyện thái gia kinh ngạc: “Thật… thật sao? Các ngươi?”

Lý Văn Li ôm quyền thi lễ: “Phải.”

Huyện thái gia lại mở to mắt, nghiễm nhiên có vẻ khó tin.

Bình Luận (0)
Comment