Đại hán giật mình, đang định lùi lại, A Đao lại nhanh chóng nắm lấy thời cơ chọc một cái vào cổ họng của hắn.
Huyền Đấu thoáng chốc đã đâm rách cổ họng, đại hán hét lên rồi ngã gục.
"Ngũ ca!"
Một người trong đám người sợ người kêu lên một tiếng, tất cả mọi người đều xôn xao, nhìn A Đao vẻ mặt đã kiêng kị nhiều thêm mấy phần.
"Tiểu tử thối! Để ta báo thù cho lão ngũ!"
Một nam nhân gầy còm đi ra khỏi đám người.
Trên tay hắn cầm song kiếm, nhìn dáng vẻ là một người đùa nghịch Hoa Kiếm.
A Đao nắm lấy Huyền Đấu mặt lạnh nhìn hắn: "Giao Thố Tử ra đây."
"Cái gì mà mèo mèo chó chó thỏ thỏ, không biết ngươi đang nói cái gì cả." Người kia cười lạnh một tiếng, vung song kiếm lên.
A Đao cũng không do dự, lập tức dây dưa đấu với hắn.
Lúc này trên mặt đất ngoại trừ đại hán vừa mới ngã xuống, còn có mấy người ngã ngổn ngang lộn xộn, nhìn quần áo giống như lão ngũ, chắc là một vài tên đầu sỏ nhỏ bé trong đám thổ phỉ.
Cũng không biết A Đao đã dây dưa ở đây với bọn họ bao lâu.
Bọn họ vẫn điên cuồng như cũ đánh nhau với bọn họ, mà lão Tăng, Tiếu Diện đứng sau lưng A Đao một lúc lâu cũng có dáng vẻ tiến vào trạng thái chiến đấu bất cứ lúc nào.
Tiểu Thiền và Thố Tử thì không biết đã đi nơi nào.
Nhìn tình hình này, hai bên đã thương lượng xong rồi mới ở đây một chọi một, thảo nào đám thổ phỉ đó không sợ hãi mà vây xem, hóa ra còn tưởng rằng đây là sàn đấu võ gì đấy.
Bạch Quân Quân chỉ có bản lĩnh của một tên lính đào ngũ, người cầm song kiếm này đã chiếm thế thượng phong.
Bạch Quân Quân cũng không biết xảy ra chuyện gì, A Đao vốn dĩ đang rất tốt, sắc mặt lại đột nhiên tái xanh, liên tục bại lui.
Không bao lâu trong không khí có một mùi hương cỏ cây ẩn hiện bay tới.
Bạch Quân Quân hơi híp mắt lại phân tích, mùi hương cây cỏ này đối với nàng mà nói thì không có vấn đề gì, nhưng người bình thường hít phải thì tứ chi bủn rủn không còn chút sức lực nào.
Lại nhìn kỹ một chút, chỉ thấy ở cẳng chân A Đao không biết từ lúc nào đã có thêm một cây kim châm màu đỏ.
Tìm kiếm theo mùi của cây kim nhỏ này, rất nhanh đã phát hiện người thả ám khí trong đám người là một nữ nhân.
Lúc này, không cần Bạch Quân Quân nhắc nhở, Lý Văn Li đã nhón mũi chân phóng đi, hắn kéo A Đao qua một cái, thuận tay ném hắn vào trong ngực của lão Tăng, Tiếu Diện.
Mọi người thấy đột nhiên xuất hiện một thiếu niên thì đều sững sờ.
Ngay cả A Đao, Tiếu Diện và lão Tăng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia cũng mở to hai mắt nhìn: "Lão đại!"
Ngay lúc Lý Văn Li ra tay cứu A Đao, Bạch Quân Quân cũng nhanh chóng đến sau lưng nữ nhân phóng độc kia, một chân đạp vào tấm lưng lớn của nàng ta.
Nữ nhân bất ngờ không kịp chuẩn bị đã bị người ta đạp một cái, trực tiếp nằm sấp xuống đất, lúc quay đầu lại ngoài miệng ngậm một ống trúc nhỏ bé, một cây hắc châm nhỏ cũng bay tới chỗ Bạch Quân Quân.
Bạch Quân Quân nhanh nhẹn tránh thoát, người sau lưng nàng xui xẻo làm con dê thế tội ngã xuống đất không dậy nổi.
Một loạt biến cố này phát sinh quá nhanh, đến mức tất cả mọi người còn không kịp phản ứng, bốn tên tiểu tử thối này lại đột nhiên có thêm hai trợ thủ.
Bạch Quân Quân ra tay nhanh như chớp, dùng cây roi trói nữ nhân này lại.
Mà Lý Văn Li cũng nhanh chóng đánh ngã nam nhân cầm song kiếm.
Chờ đến lúc hai người lại tìm kiếm trong đám người một nam nhân mặc áo choàng đen thì đã không thấy tăm hơi của hắn nữa.
Nhiều năm kinh nghiệm tác chiến nói cho bọn họ biết, người thần bí kia nhất định chính là lão đại của Hắc Tri Chu, là người đáng giá nhất.
Bây giờ lại để cho hắn nhân lúc rối loạn chạy mất rồi.
Bạch Quân Quân không yên tâm nhìn Lý Văn Li liếc một chút: "Nơi này, ngươi không có vấn đề gì chứ?"
"Ừm." Lý Văn Li gật đầu.
Nhận được đáp án, Bạch Quân Quân liền quay người rời đi.
Hắc Tri Chu có khoảng chừng ba ngàn người, bởi vì Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đi vào làm rối loạn, đám người đang nhìn trò vui đột nhiên bị xao động.
Tất cả mọi người đều kêu gào: "Đám nhóc con miệng còn hôi sữa lật lọng, đã nói là một đấu một, các ngươi lại đánh lén."