Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 456 - Chương 456. Thú Canh Mộ Xuất Hiện

Chương 456. Thú canh mộ xuất hiện Chương 456. Thú canh mộ xuất hiện

Hắc Lục hoảng sợ, muốn ném cây cọc lên người bọn họ nhưng mà giây tiếp theo đôi mắt của hắn mờ đi, hai bóng dáng linh hoạt kia đột nhiên dùng sức chống người lên thuyền.

Hắc Lục mất thăng bằng lắc lư nghiêng trái lệch phải một lúc lâu, khó khăn lắm mới đứng vững được thì một nắm đấm đã vung tới từ phía chính diện.

Hắc Lục còn chưa kịp phản ứng thì hai tay đã bị bắt chéo sau lưng, rồi sau đó lại không đợi hắn kêu đau đai lưng lại bị nới lỏng ra.

Viên đá quý cột vào lưng quần hắn cũng theo đó mà rơi vào tay Bạch Quân Quân.

Bạch Quân Quân nhìn thấy viên đá kỳ lạ này thì không chút nghĩ ngợi lập tức vứt nó vào trong không gian, tạm thời phong ấn lại.

Cũng trong nháy mắt viên đá bị ném vào trong không gian, Bạch Quân Quân bỗng nhiên cảm thấy những thứ che phủ năm giác quan của mình bị tách ra.

Bây giờ nàng chỉ cảm thấy năm giác quan của mình dần dần rõ ràng hơn, mầm cây mất đi liên hệ cuối cùng cũng xuất hiện trở lại.

Bạch Quân Quân còn chưa kịp vui mừng thì Lý Văn Li ở bên kia đã bật cười: “Cuối cùng cũng đến lúc ông đây hãnh diện rồi.”

Nói xong hắn nhẹ nhàng búng tay một cái, những cây đuốc trên đàn tế lập tức bùng lên.

Đuốc bùng lên liên tiếp hết cái này đến cái khác, hang động âm u sáng trưng trong nháy mắt.

Hắc Lục kia nhìn thấy biến cố này thì hoàn toàn không thốt nổi lên lời, hắn cũng không biết tại sao lại thế, tại sao những cây đuốc ở xung quanh lại rực cháy trong nháy mắt.

Nhưng mà nhờ vào theo ánh lửa hắn cũng nhìn rõ truy binh, không khỏi hoảng sợ cảnh cáo: “Các ngươi… các ngươi đừng vội làm càn, nơi này có thú canh mộ, nói không chừng đuốc sáng lên là thú canh mộ chuẩn bị xuất hiện đấy.”

“À.” Lý Văn Li nở nụ cười.

“Ngươi yên tâm, nếu thật sự là thú canh mộ, ta sẽ để ngươi lại cho chúng nó.”

Đang nói thì phía sau lại vang lên mấy tiếng rẽ nước ào ào, Hắc Lục căng thẳng nói: “Các ngươi nghe đi, là thú canh mộ, lần này là thú canh mộ đến thật đấy.”

Nhưng mà hắn vừa dứt lời, tay của đám người A Đao cũng từ từ chạm vào mép thuyền, hết người này theo sau người kia lên thuyền.

Nhìn thấy những người này Hắc Lục cũng biết mình đã xong đời, chỉ có thể cố nén sợ hãi lên tiếng: “Các ngươi không thể giết ta, ta biết cách sử dụng đá quý, nếu giết ta rồi thì trên đời này sẽ không còn ai có thể tạo ra âm binh nữa.”

“Ồ?” Bạch Quân Quân nhướn mày.

“Chắc hẳn các ngươi đã từng nghe nói bá chủ Chung Sơn có thể hiệu lệnh âm binh Minh phủ. Trong thời thế loạn lạc này chẳng lẽ các ngươi không muốn có được một quân đội thuộc về chính mình sao? Chỉ cần có được âm binh, Hoàng tử, Vương gia chó má gì đó làm sao còn có tư cách diễu võ dương oai ở trước mặt các ngươi nữa chứ.”

Thấy Hắc Lục nói đến mức kích động, ý định giết người của Lý Văn Li và Bạch Quân Quân đột nhiên phai nhạt.

Lý Văn Li kéo Bạch Quân Quân không nhanh không chậm ngồi xuống nghe hắn nói.

A Đao lại lặng lẽ gánh vác trọng trách chống sào trúc.

Hắc Lục kia cũng không ngốc, cảm giác được ý định giết người của hai vị sát thần này không còn quá mạnh mẽ nữa nên lập tức ba hoa chích chòe.

“Vừa rồi các ngươi cũng được trải nghiệm uy lực của âm binh này rồi đấy, ta có thể truyền thụ thật âm binh này cho các ngươi, ta cam đoan trên đời này ngoài ta ra không còn ai biết nữa cả.”

“Xì.” Lý Văn Li khinh thường lườm hắn một cái: “Nói nghe lợi hại như thế, kết quả không phải cả tám trăm người đều bị chúng ta giết một cách dễ dàng đó sao.”

Hắc Lục nghẹn họng, lúng túng nói: “Đó là bởi vì âm binh của ta vừa mới được chế tạo ra, còn chưa nên hồn nên vía. Nếu để cho ta tiếp tục nuôi một thời gian nữa thì bọn họ nhất định sẽ giống như quân đội hùng mạnh của bá chủ Chung Sơn, bất khả chiến bại, đánh đâu thắng đó.”

“Thôi đi, chính bởi vì có những người như ngươi nên mới có mạt thế.”

Lý Văn Li cạn lời, trợn mắt xem thường rồi yên lặng lấy dao găm ra, cầm trong tay thưởng thức.

“Nói đi, ai sai khiến ngươi làm như vậy?”

“Có ý gì?” Vẻ mặt của Hắc Lục cứng đờ.

Bình Luận (0)
Comment