May nhờ có món đá bào vị xoài, Bạch Quân Quân bọn họ đã thoát được mấy lời lải nhải của lão Khâu thúc.
Vài ngày bình an trôi qua, lúc này, đám giặc cỏ bên ngoài đã sớm đi theo Hắc Lục, hoàn toàn biệt tăm biệt tích.
Cũng không biết là chạy tới huyện trấn khác hay là trốn tới chỗ nào đó ở rể.
Đương nhiên, tạm thời Lý Văn Li và Bạch Quân Quân không quản nổi mấy việc này, bọn họ rình Hắc Lục thêm hai ngày, cuối cùng vào một buổi tối trăng khuất gió dày, chậm rãi tới đại lao của huyện lớn.
Lúc này Hắc Lục đã chẳng khác gì người chết hồi hồn, có điều hắn ta đã phải chịu không ít di chứng. Ít nhất, hắn ta không chịu nổi nơi tối tăm ẩm ướt này, chỉ cần phòng giam tắt đèn, hắn ta sẽ gào rống lên như sắp bị cắt tiết tới nơi.
Nhà lao của huyện lớn đã lâu không có mấy ai ra vào, bây giờ vất vả lắm mới bắt được một người, ấy vậy mà hắn ta lại là một tên ẻo lả, tối không được, ẩm ướt cũng không được. Nếu không chịu được, hắn ta sẽ kêu lên như quỷ đói, tới khi có người phản ứng lại hắn ta mới thôi.
Khó khăn lắm mới bắt được phạm nhân, cũng đâu thể mới nhốt một ngày đã ngược đãi hắn tới chết được.
Vì thế quản ngục chỉ đành thắp đèn cho hắn ta, sau đó sắp xếp rơm rạ sạch sẽ cho hắn ta nằm.
Hắc Lục kia luôn mồm nói cảm ơn, cả ngày nằm co ro trên đống rơm rạ khô ráo kia.
Cuối cùng đêm nay cũng được thẩm vấn tên tổ tông này, quản ngục thở phào một hơi.
Tri huyện đích thân đưa Lý Văn Li và Bạch Quân Quân tới phòng giam, sau đó tinh tế giao lại mọi việc ở chỗ này cho Bạch Quân Quân và Lý Văn Li xử lý, ra lệnh cho tất cả bộ hạ của mình lui ra ngoài.
Lúc đó sư gia còn tỏ vẻ nghi hoặc:
“Lão gia không định tham gia vào sao?”
“Tham gia cái gì?” Tri huyện nheo mắt lườm sư gia một cái.
“Dù sao cũng là thẩm vấn đám cường gian đại đạo Hắc Tri Chu, tốt xấu gì ngài cũng là huyện thái gia, chẳng lẽ không cần biết chút gì hay sao?”
“Ta có biết thì cũng làm được gì bây giờ? Cho dù bọn họ có hỏi được gì về Hắc Tri Chu hay là Chung Sơn, ta đều không muốn xen vào. Cứ sống yên ổn như bây giờ chẳng nhẽ không tốt sao?”
Nếu như biết được quá nhiều chuyện, vậy thì sẽ cận kề cái chết.
Ông ta chẳng muốn vậy đâu.
Ông ta chỉ cần Đại huyện bình an, mưa thuận gió hoà, vậy thì kẻ nào xưng bá thiên hạ, hay tu tiên đắc đạo gì đó ông ta đều không để bụng, không có gì to tát cả.
Sư gia gật đầu cảm khái, rất tốt! Tri huyện như vậy đúng là khiến cho người khác bớt lo!
Trong phòng giam, Hắc Lục trông thấy hai người kia, sắc mặt lập tức thay đổi.
Mấy ngày nay hắn ta bị nhốt trong nhà lao, chỉ cần nhắm mắt lại thôi cũng trông thấy hình ảnh trăn xanh và sắc mặt Lý Văn Li. Chỉ cần ở trong bóng tối, hắn ta lại cảm thấy như mình vẫn còn ở dàn tế trong sơn động kia, chỉ cần sờ phải chỗ nào ẩm ướt trơn trượt, hắn ta lại cảm thấy như đang sờ đầu trăn xanh.
Thứ cảm giác như vậy làm cho hắn ta tuyệt vọng.
Vất vả lắm mới thoát khỏi sự ám ảnh này, Lý Văn Li và Bạch Quân Quân – hai căn nguyên của ác mộng lại đột ngột xuất hiện.
Hắc Lục hận không thể đảo ngược thời gian, để hắn ta đừng có đi vào Trung Sơn Huyệt kia nữa!
Cho dù có vào đó, cũng đừng có chạm mặt bọn họ, thó đồ xong lặng lẽ trốn đi là được.
Nếu không phải khi trước hắn ta phát hiện ra truy binh, có ý đồ dùng xác sống để đối phó với bọn họ thì rồi, nếu vậy thì hắn ta đã có cũng đủ thời gian để đào tẩu.
Tới khi Lý Văn Li đuổi kịp, hắn ta đã sớm ở trong tình thế biển rộng tuỳ cá lội, trời cao mặc chim bay.
Mọi chuyện đều là vì hắn ta tự cho mình là giỏi, nên mới gặp phải tai bay vạ gió về sau.
Hắc Lục hối hận vô cùng.
Lý Văn Li thấy Hắc Lục có vẻ đã hồi hồn, nhưng vẫn còn chưa thoát được khỏi nỗi sợ.
“Cũng chỉ là một huyệt mộ mà thôi, đáng sợ tới mức ấy sao? Ngươi tốt xấu gì cũng là dân trộm mộ, sợ ma quỷ như vậy, sao khi trước còn đi trộm mộ hả?”
“…” Vẻ mặt Hắc Lục vô cùng oan ức.
Hắn ta đâu có sợ quỷ? Hắn ta sợ Lý Văn Li cơ mà!
Làm gì có ai bị trăn xanh chui vào miệng mà vẫn thản nhiên như không có chuyện gì, hắn ta vẫn còn giữ được thần trí bình thường đã là rất lợi hại rồi đó!